Công ty cũ mình có hai anh bạn làm việc khá tốt, được công ty trọng dụng, sếp quý mến và đồng nghiệp ngưỡng mộ.
Lúc nào cũng như ngôi sao sáng ở công ty cho đến khi đùng một cái xin nghỉ việc để sang bên mới vì lời mời lương cao hơn.
Bẵng đi sau 5 năm tình cờ gặp lại mình Khánh là một trong hai cậu liền chia sẻ:
“Lâu rồi để ý trên facebook với anh em kể tôi thấy ông chững chạc và ngày càng thành công quá.
Còn tôi thì sau vụ chuyển từ công ty mình đi nơi khác bao nhiêu sóng gió cũng cứ thế ập đến. Sang bên công ty mới người ta trả cho hẳn cao hơn gấp gần hai lần lương thưởng ở công ty cũ.
Họ nghĩ mình quá giỏi vì ở công ty cũ mình có vị thế và được trọng dụng như thế cơ mà. Tao với thằng Dũng cũng tự tin nghĩ rằng mình ở nơi cũ giỏi, được trọng dụng như nhân tài thế thì đi tìm nơi khác lương cao hơn, môi trường tốt hơn là quá xứng đáng.
Ai ngờ lại nhầm lớn.
Cả bọn tao và công ty mới ban đầu đều sống trong ảo tưởng với nhau khi mà tao nói ở công ty cũ bọn tao đã vững cái này, có kinh nghiệm với cái nọ và giỏi, thành thạo cái kia.
Họ thì thích cách làm việc sáng tạo, chủ động của bọn tao nên bọn tao đưa ra gì cũng thích, cũng đánh giá cao và lương thưởng không phải nghĩ.
Tới lúc chẳng hiểu sao bọn tao đưa ra quá nhiều đóng góp nhưng công ty không thể nào áp dụng được, bọn tao xắn tay vào cũng không áp dụng được, không hiểu sao không đạt được hiệu quả như ở công ty cũ mà chỉ giải quyết được một số việc căn bản dưới mức kỳ vọng của cả hai phía.
Tao nhận ra rằng ở môi trường cũ tao có thể là ngôi sao và ngôi sao đó toả sáng được là nhờ bầu trời ở bên đó.
Còn đi nơi khác, ở một bầu trời khác, văn hoá khác và cách vận hành khác bọn tao lại chỉ giống như những con rối ban đầu thì múa may quay cuồng rõ hay nhưng thực ra đã bị phế gần hết công lực mà không biết.
Họ tuyển bọn tao về là để làm tốt hơn những gì họ đang có, nên họ kỳ vọng rất nhiều. Ai ngờ họ lỗ càng thêm lỗ, nhất là sang đó quen thói ngôi sao nên bọn tao bị nhân viên bên đấy tẩy chay, không ủng hộ.
Nhục nhất là việc dù công ty cũ nhỏ hơn nhưng có những điều bọn tao đưa ra lại có thể áp dụng ngon lành, sang đây lại không sao vận hành được.
Làm được một thời gian tao với thằng Dũng mới thấy ở đây tao với nó thật sự chẳng giỏi giang gì. Sếp bên này cũng dần dần nhận ra điều đó ở bọn tao.
Ban đầu họ còn hi vọng, còn cố, còn tạo cơ hội. Dần về sau họ thay đổi thái độ, tạo áp lực nhiều hơn, thậm chí vì bọn tao cũng chán chán dần dần nên không tập trung mạnh vào công việc nữa tự coi mình không khác gì đám nhân viên bình thường của công ty đó.
Đỉnh điểm là khi quyết toán cuối năm công ty bị lỗ và sếp ra chỉ thị buộc phải cải tổ lại bộ máy hành chính nhân sự để bớt chi phí vận hành tăng thêm lợi nhuận bù lỗ trước khi có kế hoạch phát triển mạnh hơn.
Trong mắt cả công ty càng ngày càng coi hai thằng tao như hai con ngựa non háu đá nhưng thực sự lại là vô công dồi nghề.
Lương thưởng và mọi thứ bị giảm cho tới khi bọn tao chán quá tự xin nghỉ và đi tìm chỗ khác làm.
Thèm về công ty cũ quá vì cái cảm giác được làm ngôi sao, được yêu quý, trọng dụng, đối xử tử tế nhưng lại xấu hổ chẳng dám mở lời xin về.
Bởi lúc đi bọn tao quả quyết quá, sếp buồn bọn tao cũng mặc kệ. Thậm chí sang bên này còn chê sếp và môi trường bên đó kém quá với mọi người thì mày bảo làm sao dám về lại.
Cuối cùng xin vào những chỗ khác ở đâu cũng dò xét và bắt phải thử việc như người bình thường chẳng được tôn trọng ý kiến hay yêu sách hoặc bất cứ gì.
Thằng Dũng sau xin làm ở bên công ty khác rồi cũng vật vờ tới giờ chưa vợ con gì, còn tao thì chuyển ba công ty rồi sau vụ hai thằng bị giải tán ở công ty kia ra đi trong nước mắt, tủi nhục, bị coi thường.
Sang mấy bên mới và cứ thế làm như một thằng nhân viên quèn cho tới bây giờ gặp mày.
Mày giỏi vãi, ngày đấy trong mắt tao chắc mày không bằng 1/20 chứ đừng nói 1/10, thế mà giờ đã có công ty riêng, bốn bánh để đi, có nhà để ở và vợ đẹp con ngoan.
Tao giờ vẫn cứ là thằng lập trình quèn, 35 tuổi đầu rồi vẫn ngồi code vật mặt đi sớm về khuya, OT suốt ngày chẳng có thời gian mà lo cho gia đình.
Để thấy rằng môi trường rất quan trọng, ở đâu đó mình là con công con phượng thì sang nơi khác cũng có thể chỉ là con ruồi con muỗi khiến họ kỳ vọng quá cao, còn mình thì tự mãn quá đáng rồi lại thất vọng về nhau mà thôi.
Tao với thằng Dũng mà giờ còn làm ở công ty cũ bọn mình thì giờ có mà ngon mẹ nó rồi.
Cũng không ngờ công ty cũ ngày đó lèo tèo gần hai chục nhân sự như thế mà giờ thành công ty lớn có tên tuổi.
Trong khi đéo hiểu tại tao đen hay sao mà chuyển sang công ty nào y như rằng sau một thời gian công ty đó không phá sản thì cũng làm ăn không ăn thua, thay đổi mô hình kinh doanh hay giải thể”.
Đúng là cuộc đời, chẳng ai có thể biết trước được điều gì. Bạn sẽ chẳng thể biết ai hay nơi nào tốt với bạn hơn nơi mà bạn đang được đối xử tốt.
Trừ phi bạn bất khả kháng phải thay đổi vì có những lý do không thể không thay đổi được.
Chứ còn mối tình nào ban đầu cũng là màu hồng hết. Sống với nhau lâu dài về sau có còn hồng hay không, có hồng thêm hay không nó mới thật sự quan trọng.
Bảo sao người đời luôn có câu: “Có không giữ, mất đừng tìm”.
Think Different.
Chia sẻ của Phạm Hùng Thắng