Mục lục
Theo quan điểm của cá nhân người viết thì những vấn đề như Formosa, Bô-xít Tây Nguyên… là đã quá rõ ràng, mọi người không cần phải bàn cãi về hậu quả. Nếu vẫn tiếp tục chọn con đường “Đổi Môi trường lấy Kinh tế”, “Công nghiệp hoá” thì sớm hay muộn Đất nước Việt Nam tươi đẹp mình cũng trở thành một đống rác.
Vậy nên, cái mà chúng ta (Đất nước Việt Nam) cần là một Thay đổi về “Định hướng Chiến lược” cho Đất Nước này ở Tầm cao nhất (ở Cấp Chính phủ) để “Lựa chọn” con đường đi sớm trong năm 2020, trong đó chuyển dịch từ “Công Nghiệp hoá” sang Tập trung mạnh mẽ vào 3 Lĩnh vực mà phù hợp nhất với năng lực của con người Việt Nam và Đất nước Việt Nam có thế mạnh:
- Công nghệ Thông tin.
- Nông nghiệp công nghệ Cao.
- Du lịch và Dịch vụ.
Những điều trên được người viết nhận định từ các nước Thành công trên Thế giới đã và đang đi qua:
Singapore (Đông Nam Á)
Năm 1960, ông Lý Quang Diệu (thủ tướng đầu tiên của Singapore) đã bước đi trên con đường Thống Nhất (nay là đường Lê Duẩn) và mong ước vào một ngày: rồi đây Singapore sẽ được như Sài Gòn (tên cũ là Hồ Chí Minh).
Giờ thì Singapore như thế nào khi so với Hồ Chí Minh thì ai cũng biết. Kể cả Malaysia, Thái Lan và gần đây là Lào, Campuchia.
(Một câu chuyện mình mới được nghe kể của một người sống hơn 50 năm ở Sài Gòn).
Chúng ta đã bỏ quá nhiều Cơ hội vì “Tư duy nhiệm kỳ 5 năm” và “Ăn mày quá khứ” khi nhắc mãi về “Hòn ngọc Viễn Đông”. Mà Cơ hội ở đây chính là “Thời gian đã trôi qua và “không quay lại được”.
Hàn Quốc (Đông Bắc Á)
Từ những năm 1960, Tổng thống Hàn Quốc quyết tâm thay đổi Đất nước với nhiều Quyết sách “Độc đoán” để đưa Dân tộc trở nên Giàu có + Thịnh vượng, từ chỗ là “Dân tộc đi làm thuê cho Mỹ, Nhật”, lên vị thế “là Dân tộc đi Cho việc trên Thế giới”.
Họ, Hàn Quốc đã thấy những nỗi nhục của Đất nước khi so sánh với nước khác và nhanh chóng nhận ra điểm yếu của mình. Rồi họ “đã Lựa chọn” cách làm của 2 nước Giỏi nhất thời đó để học:
- Cử người sang Mỹ để học về Công nghệ, Y học, Điện ảnh… Những thứ mà nước Mỹ giỏi nhất.
- Cử người sang Nhật để học về Giáo dục. Họ bê nguyên Giáo trình của Nhật về dạy (thứ mà người Nhật đã trả giá và Thành công rồi), chỉ giữ lại “môn Lịch sử và tiếng Hàn” của riêng Hàn Quốc.
- Samsung đang làm mưa, làm gió như thế nào ở thế giới với các siêu phẩm điện thoại.
- Còn người Hàn Quốc thì được miễn Thị thực Visa ở hầu hết các nước trên Thế giới.
Thuỵ Sĩ (Châu Âu)
Một trong những Công ty sản xuất Xi măng lớn nhất Thế giới là Tập đoàn Holcim (Thuỵ Sĩ) với hơn 70 nhà máy ở 70 nước trên Thế giới.
Xi măng được xem là một ngành phát thải khí CO2 nhiều nhất, nên ở đất nước Thuỵ Sĩ thì Holcim chỉ có duy nhất 1 nhà máy Xi măng nhỏ, đặt ở trong Rừng, chủ yếu không phải để kinh doanh, mà là để thử nghiệm các công nghệ mới và nơi Tham quan. Còn ô nhiễm thì họ đẩy qua hết các nước nghèo như Việt Nam (định hướng Công nghiệp hoá mà).
Mỹ (Châu Mỹ)
Mỹ là một nước giàu, là anh cả của Thế giới. Họ đã gần như dừng khai thác Tài nguyên thiên nhiên, mà tập trung vào “Công nghệ”, vào “Tài chính”, vào “Thiết kế”… còn những ngành nghề ô nhiễm, tiêu tốn nhân lực tay chân thì họ đẩy sang các nước nghèo như Việt Nam mình.
Ai bơm dầu lên bán thì kệ, họ mua về trích trữ. Họ đầu tư vào công nghệ “lọc dầu từ Đá phiến” làm cho giá dầu đã giảm xuống đáy, dưới 40$/thùng làm suy yếu nhiều Đối thủ và hưởng lợi cho Quốc gia mình. Đó là Chiến lược.
Bán 1 cái iPhone 6S Plug là đã hơn 1,000$ tương đương mấy tấn thóc, mấy tạ tôm của bà con mình. GDP của cả Việt Nam mình còn không bằng Giá trị Thị trường của một công ty Apple. Ở Mỹ, họ hỗ trợ rất lớn cho các Công ty, các Tập đoàn Công nghệ nên mới có những ông lớn như Apple, Google, Facebook…
Mỗi lần xem phim Mỹ, thì Đại sứ quán Mỹ ở các nước như là một Quốc gia bất khả xâm phạm, có vũ khí riêng (chỉ duy nhất 1 lần bị Iran tấn công trong lịch sử) và “Người Mỹ, American” như là một Nhân hiệu “được bảo vệ”.
Người phụ nữ Việt mình đi du lịch sang các nước Đông Nam Á như Singapore, Malaysia đều bị kiểm tra giấy tờ rất kỹ, xem có mang theo nhiều tiền không, có book Khách sạn, có vé về lại Việt Nam không? Con gái Việt mình giờ là “đặc sản” ở các nước Châu Á mà trước đây là thị trường của con gái Thái, Malay nghèo lên thành phố bán thân.
Còn đồng tiền Việt Nam (Việt nam đồng) ở Nước ngoài gần như “đổi không ai lấy”, không nằm trên bảng Money Exchange. Sang các nước Lào, Campuchia thì chắc “xài” được.
Không thể buồn hơn, Việt Nam ơi!
Giờ sao????
- Dân tộc mình rất cần có “Niềm tin” để đu bám dù là nhỏ bé. Có nước nào được đi lang thang “an toàn” ngoài đường với đầy những món ngon? Việt Nam mình vẫn đang là Thiên đường nhỉ?
- Và “Thay đổi” từ những việc làm nhỏ nhất, từ từng người một. Mỗi người cần có “niềm tin lẫn nhau”, cho dù ngoài kia, Xã hội đang đầy rẫy những tha nhân “Quỷ sứ”, lừa lọc, Tham lam, Đố kỵ, Nghi kỵ, làm mất niềm tin nhau ở khắp mọi nơi.
Như vụ bác tài xế xe tải Phạm Văn Bắc cứu 30 người trên xe khác là cần nghĩ theo hướng tích cực để Xã hội vẫn còn Niềm tin.
Chúng ta hãy bớt oán trách, mà hãy “chung tay” vì sự thay đổi, đổi mới của Đất nước. Và rất cần kiên trì, liên tục tác động tích cực, đóng góp xây dựng, nếu có Cơ hội được tiếp cận các bác Lãnh đạo Đất nước (như Bộ Chính trị), vì ai cũng là “người dân Việt”, đều muốn Đất nước phát triển.
Chia sẻ của Nguyen Hoai Thi