Chia sẻ về căn bệnh nan y khó chữa: “TÍNH KHÔN LỎI” của bộ phận người Việt.
Tôi có quen với những người bạn làm trong lĩnh vực du lịch, tổ chức sự kiện, teambuilding… Thi thoảng nghe kể về những câu chuyện mà cười ra nước mắt. Như câu chuyện sau:
Công ty của anh nhận được yêu cầu báo giá từ một khách hàng ABC khá lớn, mà anh chăm sóc lâu nay. Khách hàng cần tổ chức sự kiện du lịch nội bộ cho hơn 200 người.
Sau khi nắm bắt nhu cầu, yêu cầu lên kế hoạch tổ chức, nguồn lực tài chính của khách hàng, đội thiết kế sản phẩm của công ty mà anh là chủ lực, vắt óc suy nghĩ để lên chương trình cho hấp dẫn.
Làm xong, xem tới xem lui sao cho hợp lý và phù hợp với ngân sách khách hàng, cũng chỉ tính toán khoảng lợi nhuận đủ để vận hành, vì thời gian này khó có hợp đồng, nhân viên đã ngồi chơi dài dài, có hợp đồng này anh em sẽ có thêm công việc để tran trải chi phí. Hy vọng lắm!
Rồi công ty anh gửi kịch bản kèm báo giá theo đúng nhu cầu. Nhận được phản hồi khen tích cực từ bộ phận nhân sự, vui lắm thay. Chờ đợi công việc.
Nhưng đời không như mơ, bộ phận nhân sự phía khách hàng phản hồi công ty dịch lại thời gian, vài tháng tới mới tổ chức vì nhiều lý do, bla… bla …. Thôi, đành chờ khách hàng vậy.
Kinh doanh của bên anh vẫn chăm sóc khách hàng nhưng dần dần nhận ra kế hoạch đã bị hủy mà theo thông tin là để tiết kiệm chi phí nên công ty không tổ chức nữa.
Bẵng thời gian sau, nhân một sự kiện gặp người bạn thân của khu du lịch. Nói chuyện về công việc, người bạn chia sẻ vừa rồi công ty ABC tổ chức cái sự kiện hơn 200 khách tại đây, họ tự tổ chức, thấy nó thiếu chuyên nghiệp lắm.
Hỏi kỹ hơn về chương trình, anh té ngửa kịch bản đó là của công ty anh và công ty ABC đã dựa vào đó để tự tổ chức. Có lẽ để tiết kiệm ít chi phí nếu phải thuê đối tác làm dịch vụ.
Họ có biết không, kịch bản đó là trí tuệ, là kinh nghiệm và sức lực của cả một đội ngũ, mà con người thì không thể sống bằng hít không khí và uống nước lã được, công ty của anh vẫn phải đóng thuế, trả tiền thuê văn phòng, lương…, lấy gì để tồn tại nếu “bị cướp” như vậy.
Anh kể cho tôi nghe và chỉ cười trừ và bảo “số lượng đó ít em à nhưng nó thể hiện cái tính khôn lỏi của bộ phận người Việt”.
Tôi cũng kể anh nghe câu chuyện kinh doanh của tôi. Tôi có làm mảng làm áo thun đồng phục tại Bà Rịa Vũng Tàu, thi thoảng có khách hàng yêu cầu tôi lên nhiều thiết kế mẫu để họ lựa chọn.
Thời gian đầu, tôi cũng chăm chỉ, cố gắng lắm, chăm sóc khách hàng sao cho thật tốt. Có những khách hàng tôi thiết kế đến 5 – 7 mẫu, đa số là tốt đẹp cả. Thế nhưng, bị vài vố đau tương tự như anh, có vài khách hàng sau khi nhận file thiết kế thì lặn tăm luôn, bảo không còn nhu cầu nữa, bla ….bla ….
Thế là tôi đi tìm giải pháp, tôi chỉ nhận thiết kế mẫu và thu phí là 300.000 vnd/mẫu, nếu khách hàng chấp nhận làm áo thun đồng phục bên tôi thì sẽ trừ chi phí thiết kế mẫu ra khỏi đơn hàng (là free thiết kế vậy).
Với nguyên tắc này, hợp đồng nào tôi chắc hợp đồng đó và cũng không ít khách hàng liên hệ, sau khi nghe nguyên tắc này họ bỏ rơi tôi. Nhưng không sao, tôi cần là cần khách hàng có uy tín, vì tôi làm việc uy tín, tôi không cần những kẻ kinh doanh khôn lỏi, thiếu uy tín.
Hy vọng qua hai câu chuyện trên sẽ giúp bạn rút ra cho bản thân bài học gì đó có giá trị với công việc kinh doanh hiện tại của bạn.
Lan tỏa điều tốt đẹp & tử tế là góp thuốc để chữa trị căn bệnh nan y khó chữa về tính khôn lỏi xấu xa ấy.
Ví dụ một người khôn lỏi sau khi đọc bài viết này của tôi, ngay lập tức tránh xa, tức tôi đã tiết kiệm được thời gian & sức lực rồi đấy.
Chia sẻ của Cao Trung Hiếu từ Phát Triển Doanh Nghiệp Việt