Cho đến tận cách đây mấy tháng, nước ngoài mình muốn đến xem nhất vẫn là Trung Quốc.
Không hiểu sao, đột nhiên, gần đây cảm thấy nếu được lựa chọn thì nước ngoại quốc đầu tiên muốn tới là Tây Ban Nha. Một cách hết sức cảm tính, cảm thấy đây là đất nước mà sự thú vị, đáng quan sát của nó nhất định có chứa những tính từ như là: no nê, phồn thịnh, sung túc, sặc sỡ, rực rỡ, trang nhã, tinh tế. Tóm lại là vừa giàu vừa sang, đẳng cấp cao.
Về phim Tây Ban Nha, The Platform là phim thứ 2 mình xem sau The Invisible Guest – một phim trinh thám có kết cấu đặc sắc và gây ấn tượng cho mình ở dàn diễn viên ăn mặc rất đẹp.
The Platform, tựa tiếng Việt là Hố sâu đói khát – Một cái tựa khá là Holywood và không đúng. Platform là 1 structure và nó có flat, từ điển Cambridge bảo thế. Trong ngành mình làm thì website, social network, app… được gọi là các platform – nền tảng. Vậy thì nó được tạo ra có dụng ý, chủ đích và chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.
Phim có chứa nhiều thông điệp, biểu tượng về tôn giáo – triết học – kinh tế – chính trị – xã hội – con người v.v… đặc trưng của Tây bương. Ai không hiểu vẫn xem bình thường. Đại khái phim giải thích khái niệm Cách mạng một cách sinh động, tỉ mỉ, sáng rõ.
Phim kết mở (nhưng không phải kiểu mở khiến người ta đặt những câu hỏi nhảm nhí như Inception – một bộ phim tự cảm thấy là overate và không hay). Và hình tượng cái hố làm mình nghĩ ngay đến Biên niên ký chim vặn dây cót của Murakami nhất là khi cả 2 tác phẩm này cùng đề cập đến 1 chiến lược “Đi xuống để đi lên. Muốn lên thì phải xuống trước đã”.
Nói chiến lược có thể có người cười dùng từ sai, nhưng xét trên bản chất “chiến lược là sự lựa chọn dựa trên năng lực” thì từ này hoàn toàn đúng và mình thích từ này thì dùng thôi.
Tây Ban Nha đang là nước châu Âu vỡ trận vì dịch cúm. Có quan điểm cho là vì họ lười làm, mải chơi, sống theo chủ nghĩa khoái lạc, hưởng thụ… Thôi thì đấy là chiến lược của họ, chỉ mong dân họ nhất là những ai đang làm nghệ thuật (đặc biệt là điện ảnh, thiết kế thời trang) cho nước họ tai qua nạn khỏi.
Chia sẻ của Nguyễn Bích Phượng