Tôi mất tất cả tiền tích góp, sầu đời, vẫn làm nhà nước. Nhưng tinh thần tôi xuống quá, công việc bê trễ bị sếp la mắng suốt. Nhưng được cái tôi không còn nỗi lo phải chờ lương mình để trả lương cho nhân viên nữa. Nhưng tôi cay cú lắm, ý tưởng mình ngon thế sao lại thất bại được, ngành này có ai làm sớm bằng mình đâu cơ chứ?…
Bộ thương mại hồi đó nhiều người biết tôi, tờ báo của họ nhờ tôi viết bài cho họ. Vậy mà thất bại, tôi không cam tâm. Tôi lục hết các hợp đồng cung cấp hàng hoá từng ký trước ra xem, chọn lựa loại hàng hoá nào có lợi nhất, bán được nhất. Tôi gọi cho họ bảo để tôi bán hàng cho.
Hồi đó, hầu như các loại hàng mới toanh vừa ra thị trường là tôi biết ngay, tôi toàn lựa hàng độc. Song, vẫn với cách vừa chân trong, vừa chân ngoài nên rồi cũng chả đâu vào đâu. Nhưng biết làm sao được, tôi còn phải nuôi mấy em tôi học đại học (tôi có 3 đứa em sau tôi phải nuôi), vừa nuôi mộng làm giàu nên kiểu gì tôi cũng phải cố gắng.
May mắn, trong một lần đi lấy hàng ở Sài Gòn, tôi gặp một người anh hơn tôi gần 20 tuổi. Ngồi trong căn biệt thự lạnh toát tôi kể hoàn cảnh của tôi cho anh ấy nghe. Anh bảo tôi cứ cố gắng như vậy trước sau gì cũng được, “Mày có ý chí lắm!”.
Rồi anh ấy bảo tôi về làm đại lý độc quyền cho anh đi, tôi chỉ cần thuê chỗ kinh doanh, hàng hoá anh lo. Cám ơn anh mà tôi mừng quýnh.Vừa về nhà là tôi đi tìm mặt bằng ngay, qua hôm sau thì tôi tìm được. Một con đường rộng mới mở, phía đối diện toàn là quán nhậu.
Tôi khoái lắm điện thoại cho anh ngay, và ngày hôm sau nữa thì anh cho lính mang luôn cho tôi 100 triệu hàng hoá, anh cho nhân viên xuống trang trí cửa hàng cho tôi. Phần tôi thì vẫn làm nhà nước vừa ra sức tiếp thị, quảng cáo sản phẩm của mình còn cửa hàng thì có đứa em gái con chú tôi vẫn ở với tôi từ mấy năm trước trông coi, nó bận bịu gì thì tôi nhờ ba tôi đi xe đò vào coi giúp.
Chỉ thuê một cô nhân viên đứng bán. Tôi không mấy tin tưởng người ngoài. Tháng đầu bán hết veo hơn 50 triệu và tôi đi Sài Gòn gặp anh, tôi mừng, anh cũng mừng, tôi lấy thêm gần 100 triệu tiền hàng nữa. Vài tháng tiếp theo vẫn bán tốt.
Tôi nộp đơn xin nghỉ việc nhà nước nhưng người ta không cho vì lúc đó vị trí của tôi chưa có người thay. Nhưng rồi, lại nhưng, con đường trước cửa hàng của tôi người ta làm giải phân cách trồng hoa, cây ở giữa rất đẹp, ngăn cách lượng khách tôi nhắm tới là những người khách đi nhậu nhẹt bên kia.
Nhưng hợp đồng thuê nhà đến 3 năm chẳng lẽ phải kiếm chỗ khác? Rồi bé em tôi về quê lấy chồng, tôi mất đi trợ thủ đắc lực. Rồi dường như sản phẩm không phổ biến lắm nên chóng cân bằng. Cửa hàng ế dần, ế dần… rồi chết.
Tôi lại được học thêm:
- Quanh ta vẫn luôn có những người tốt, rất tốt
- Sự quyết đoán cần lắm trong kinh doanh, ở đây lẽ ra tôi phải đổi vị trí cửa hàng ngay khi bất lợi xảy ra thì tốt hơn, đằng này để cho cửa hàng suy sụp rồi tôi mới đổi nên cơ hội không nhiều và tốn nhiều hơn.
- Việc chọn lựa sản phẩm đúng để kinh doanh quan trọng hơn là sản phẩm mình có sẵn
- Tổ chức nhân sự cần học nhiều lắm. Trong đó tính cách chần chừ vẫn chưa chịu bỏ chân trong chân ngoài.
Chia sẻ của Tri Quang La