Mục lục
Người ta hay bảo “kẻ thông minh lúc nào trông cũng có vẻ khó hòa hợp”, bạn có nghĩ thế không?
Lỗ Tấn từng nói: “Mãnh thú luôn đi một mình, chỉ dê với cừu mới hay đi theo đàn.”
Người khó hòa hợp chưa chắc đã có bản lĩnh, nhưng người có bản lĩnh thì thường lúc nào cũng không quá dễ gần
Người xuất sắc, thành công chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng người bình thường thì lại rất đông, và bởi vì năng lực bình thường, họ luôn cần dựa dẫm vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cho nên mới hay phải đi theo nhóm theo đoàn.
Chúng ta thường coi khả năng hòa nhập là điều ai cũng phải có, bởi vì không hòa hợp với ai, thì bạn sẽ luôn cô độc.
Nhưng tại sao những người xuất sắc lại không cố để hòa nhập?
Bởi vì, họ cần dành nhiều thời gian và sức lực hơn cho những việc mình muốn làm. Cho nên người thông minh không phải không thể hòa nhập, mà là họ chọn không hòa nhập.
Muốn làm một người hòa đồng, bạn sẽ luôn phải cố gắng, phải để ý cách cư xử, thậm chí còn phải giả vờ, diễn kịch.
Bạn mà sống theo ý mình, sống quá cá tính, bạn sẽ trở nên dị biệt, mọi người sẽ không hiểu nổi bạn, hiểu lầm bạn, bài xích bạn…
Không có lựa chọn nào là không phải trả giá, nhưng cái khác biệt ở đây là, cố hòa nhập dễ khiến bạn tổn thương, còn từ bỏ đám đông để phát triển bản thân sẽ cho bạn cơ hội được mọi người khẳng định.
Nếu bên cạnh bạn có những người rất xuất sắc, rất bản lĩnh, bạn hãy để ý mà xem, họ sống cô độc biết bao, nhưng dù cô độc, cuộc đời họ vẫn rất đặc sắc, vẫn vui vẻ và hạnh phúc.
Đám đông không phải nơi duy nhất mang lại niềm vui cho chúng ta, đã đến lúc, chúng ta nên hóa giải một vài hiểu lầm về đám đông và sự hòa đồng.
Quá quen với việc hùa theo đám đông, bạn sẽ không còn sức đâu để quản lý cuộc sống của riêng mình
Mọi mối quan hệ đều cần được nuôi dưỡng, cần thời gian, công sức, sự quan tâm, và tình cảm của bạn.
Thời gian, công sức và tình cảm của bạn đáng quý đến thế, sao bạn có thể tùy tiện cho đi?
Tồn tại độc lập không phải chuyện dễ dàng, nhưng cố gắng hòa hợp với tất cả mọi người cũng mất không ít công sức.
Dồn sức để hòa vào đám đông, rồi ai bạn cũng quan tâm, ai bạn cũng lấy lòng, nhưng lại mặc kệ cuộc sống của riêng mình.
Con người ta luôn cần không gian và thời gian riêng để phát triển nhân cách độc lập, và để chính mình biết mình là người như thế nào, mình muốn điều gì và kỳ vọng một tương lai ra sao.
Chăm sóc các mối quan hệ đều tốn không ít công sức, chăm sóc bản thân cũng vậy. Bạn cứ hy sinh hết thời gian và sức lực của mình cho tất cả mọi người, thì sẽ còn lại gì cho chính bạn đây?
Chỉ cần tâm lý vững vàng, bạn có thể tự mang lại niềm vui và hạnh phúc cho mình, không cần quan tâm đến suy nghĩ của người khác, sống cả đời mình theo kỳ vọng của người khác
Tâm lý vững vàng không phải trời sinh, mà phải rèn luyện mới thành. Mỗi chúng ta đều là một cá thể độc lập, trong quá trình lớn lên, chúng ta dần phát hiện ra mình còn rất nhiều điểm yếu, từ đó mất đi tự tin.
Khi không đủ tự tin, khi thấy mình sao quá nhỏ bé, chúng ta sẽ bắt đầu sợ hãi, và bắt đầu hướng đến đám đông để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Muốn chìm vào đám đông, chúng ta cần cố hết sức để hòa nhập, cho dù phải hy sinh cái tôi đến mức nào, dù phải đánh mất chính mình, chúng ta cũng vẫn một mực muốn hòa nhập.
Chúng ta rơi vào cái bẫy của những lối mòn, rằng phải giống mọi người mới tốt, khác biệt là thứ không được phép tồn tại.
Cứ thế, chúng ta sống cả đời mình giống như phần đông mọi người, chúng ta tin rằng mình là một người bình thường, phải sống theo cách “bình thường”, và cho đến tận lúc lìa đời, cũng không bao giờ còn nhớ được mình từng là một con người cá tính và thú vị ra sao.
Tất cả những nỗi sợ hãi nhiều khi không rõ nguyên cớ ấy, thường xuất phát từ tố chất tâm lý quá yếu đuối của chính chúng ta.
Nếu bạn chịu tin rằng mình có thể hạnh phúc theo cách của mình, có thể sống vui vẻ theo ý mình, có đủ bản lĩnh để nỗ lực giành lấy những gì mình muốn, bi kịch ấy sẽ không xảy ra với bạn.
Bạn phải nhớ, không có chuyện không chìm vào đám đông thì không sống nổi.
Bạn có quyền chọn cho mình lối sống hòa đồng hoặc không, dù có lựa chọn thế nào đi chăng nữa, bạn cũng là người duy nhất chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, tại sao lại phải sợ hãi rụt rè và trao quyền quyết định vào tay người khác?
Tổng hợp và chia sẻ của Vũ Xuân Tuấn