Mục lục
Từ nhỏ có 3 lý do khiến mình phải cúi đầu:
- Một là cúi đầu vào sách vở.
- Hai là cúi đầu trước hình mẫu “trò giỏi” mà xã hội ấn định sẵn.
- Ba, quan trọng nhất, tôi cúi đầu khi không thể tự trả lời cho sự tồn tại của chính mình.
Tại sao mình ở đây? Mình làm những điều này vì cái gì? Ngoài việc học giỏi để sau này kiếm nhiều tiền, mình có thể làm gì?
Những tháng ngày tuổi thơ mình không tự hào lắm vì thực chất chẳng có việc gì mình làm khiến mình vui vẻ trọn vẹn. Mình chỉ cố gắng được đến một mức nào đấy mà chẳng thể đạt đến ngưỡng “chín muồi”, ví dụ như điểm toán luôn nhiều 9 hơn là 10.
Mình học chuyên ban A, khối những môn học dành cho mấy kỹ sư, thợ máy gì đó, mình không quan tâm lắm, nhưng lại quyết định chọn Marketing khi vào đại học. Mình muốn cuộc sống được bay nhảy hoặc ít nhất là không ngồi yên một chỗ, mình không muốn tiếp tục là con người khô khan như trước đó từng là.
Mình mê lắm khi ngắm nhìn những người có đam mê hay chỉ đơn giản là thú vui nào đó khiến con người ta có thể thả hồn mình vào, sống trong một thế giới chỉ có mình ta. Theo học ngành này mình rất nghiêm túc, mình muốn tìm một bản ngã nhiều hơn là tiền bạc.
Đến với viết lách như một cái duyên
Từ mong muốn được trải nghiệm công việc ngành Marketing, mình đã thực sự tìm được cảm hứng trong cuộc đời. Việc đầu tiên sếp giao cho mình là viết lách, cái việc mà mình chẳng bao giờ nghĩ hay định hướng nghiêm túc rằng sau này sẽ trở thành một cái nghề. Vì đơn giản từ bé mình cực kỳ ghét môn Văn.
Cơ hội đầu tiên của mình là viết bài cho một trung tâm giáo dục nghệ thuật. Với con người khô khan như mình thì việc này quá đỗi mới mẻ. Môi mất rất nhiều thời gian tìm hiểu về lĩnh vực này, các bài viết trong nước, bài viết nước ngoài, trang cá nhân nghệ sĩ, v…v… bất kỳ đâu có chữ liên quan đến thông tin giải trí, nghệ sĩ, mình đều phải mò mẫm và tìm hiểu.
Bài viết đầu tiên nộp cho sếp bị gạch chéo đỏ gần như cả bài vì QUÁ NHIỀU CHỮ, LAN MAN, KHÔNG ĐÚNG TRỌNG TÂM.
Kể từ đó, hầu như những bài nào mình viết ra đều không được duyệt với vô vàn lý do. Ví dụ, chủ đề vớ vẩn, bài viết không sâu sắc, giá trị không cao. Chi tiết hơn nữa, mình mắc rất nhiều lỗi từ cách đặt tittle, cấu trúc bài không rõ ràng, viết theo cảm tính, v…v…
Rất nhiều lúc mình tự hỏi, có phải công việc này không hợp với mình? Từ trước giờ mình ghét viết lách vậy mà giờ phải viết. Nhiều khi cảm thấy thứ mình làm ở thời điểm hiện tại thật vô nghĩa. Nhưng có một điều duy nhất níu giữ mình ở lại và tiếp tục với công việc là cái bản tính “lì lợm”.
Để viết ra một bài viết khoảng 1500 từ ngày đó với mình rất khó khăn, có khi mất cả vài tiếng hoặc cả buổi. Bắt đầu từ khi mặt trời vẫn trên đỉnh, kết thúc khi đã tờ mờ, chỉ thấy mệt, đã vậy thời gian buổi tối hoặc đêm lại dành ra để sửa lại “tác phẩm”.
Có lần sửa lại toàn bộ, có lần bỏ hẳn không dùng được, có lần từ 3 trang A4 còn chưa đầy 1 trang. Mình vẫn lì, bám lấy công việc, vì đơn giản nó chưa ra kết quả thì chưa dừng lại. Mình không muốn bỏ ra thời gian mà không có bất kỳ một thành tích nào.
Mình cứ viết, cứ viết thôi, không cần biết ngày mai sẽ lại mệt mỏi
Mình nhớ nhất, có duy nhất một bài viết thời điểm đó được chấp nhận mà không cần sửa gì thêm. Mình xúc động như một đứa trẻ được cho kẹo, cảm ơn rối rít. Đó là lúc mình thấy hóa ra nó cũng không tệ, cố gắng thì hoàn toàn có thể làm được.
Từ đó những nội dung mình tạo ra dần được sử dụng nhiều hơn. Sau một thời gian mình được viết và đăng bài tự do không cần qua duyệt trước, rồi các dự án mới, cơ hội mới. Cứ thế mình làm việc và gắn bó với cái “nghề” này cho đến bây giờ.
Ngoài viết cho công việc, mình viết cho cảm xúc của chính mình
Không phải bất kỳ ai khi làm việc gì cứ kiên trì thì kết quả sẽ được như mong muốn. Có một yếu tố giúp con người đi nhanh hơn trong một lĩnh vực, đó là tố chất. Làm việc và coi viết lách là một cái nghề, mình nhận thấy mình cũng còn một con người khác, bay bổng hơn, nghệ sĩ hơn.
Mình ít nói, có rất nhiều suy nghĩ. Lúc chưa viết, đầu óc mình là một khối năng lượng cảm xúc tích trữ, dồn nén, lúc nào cũng chỉ trực chờ làm đầu mình nổ tung và bộc phát những hành động tự gây hại cho chính mình.
Khi được chia sẻ với một ai đó, mình thấy thoải mái hơn. Nhưng mình hiểu rằng không một ai có thể nghe mãi câu chuyện của mình được, mình không thể ích kỷ.
May mắn thay, bén duyên với viết lách, thứ khiến mình có thể mang thứ năng lượng mạnh mẽ ấy cho mọi người cùng xem nó đẹp đến thế nào.
Ngoài viết cho công việc, mình viết cho cảm xúc của chính mình, mình đã có những bài viết được đăng báo, những bài viết được lưu truyền rộng rãi trên mạng xã hội, một trang blog riêng và có cho mình một lượng độc giả riêng…
Có những thứ mình không thể thiếu trong cuộc sống, viết lách chiếm vị trí đầu tiên
Với mình, viết là nguồn sống giúp tôi xoay sở với cơm, áo, gạo tiền trong từng thời điểm. Mình biết ơn vì nó đã cứu rỗi giúp cuộc sống của mình tốt lên. Mình coi viết lách như người tình, chớm nắm được rồi chớm buông. Mang lại cảm giác hứng thú khi được chinh phục nàng và khao khát thèm muốn khi nàng rời xa vòng tay.
Mình cứ thế viết, cứ thế làm việc, đọc nhiều, tìm hiểu nhiều, giờ đây những gì mình làm đều mang ý nghĩa riêng của nó. Tất cả những gì mình trải qua đều trở thành những kinh nghiệm quý báu, là vốn sống giúp mình mở rộng tri thức, tiếp tục sáng tạo những chủ đề hay ho.
Đến giờ, ở tuổi trẻ măng, mình tự hào khi có 03 năm kinh nghiệm trong nghề viết nói riêng và Marketing nói chung. Nói vậy không có nghĩa mình sẽ đi chậm lại. Mình coi 03 năm đó như một tấm vé giúp mình bước vào thế giới dành cho những người nghệ sĩ con chữ, để tiếp tục gặp gỡ, tiếp xúc và tiến xa hơn.
Có những người viết cho vui, đơn giản để thỏa mãn cái tôi của chính mình, cho người khác thấy bức tranh tâm hồn. Có những người coi viết như một chiếc phao cứu sinh giúp cứu rỗi tài khoản ngân hàng, khiến họ chấp nhận mỗi ngày phải đóng hàng chục vai diễn khác nhau.
Với mình sự cân bằng giữa thú vui và nghề nghiệp là bắt buộc phải có, nếu thiếu một trong hai có lẽ mình sẽ không thể hoàn thiện chính mình mà tiến về phía trước.
Chia sẻ của Đạt Cao