Mình: Tại vì em không phải là Sếp của bạn nên em không thấy kết quả công việc mà bạn đó làm nên (như một đống rác).
Em chỉ thấy bạn ấy “nói hay, vẽ đẹp” mà không thấy bạn ấy làm, mà cho dù em có thấy bạn ấy làm “không được việc” thì em cũng chẳng phải chịu trách nhiệm cùng với bạn ấy nên em không thấy.
Trong khi bạn ấy thì dễ thương với em nên em yêu là phải rồi.
Khi nào em chịu trách nhiệm cho việc bạn ấy làm thì em mới hiểu quyết định của người làm Sếp, mà quyết định liên quan đến con người là cân nhắc nhiều lắm, nhiều khi là mấy tháng, về nhà hỏi vợ, lên công ty hỏi các anh em, hỏi HRD…rồi mới quyết định vì ảnh hưởng lắm, kể cả gia đình của họ.
Vậy nên, chỉ khi nào em có nhân sự bên dưới để thực hiện một nhiệm vụ quan trọng mà tổ chức giao phó thì khi đó em mới hiểu được vì sao người này thì phù hợp, người kia không phù hợp mà không có các quyết định cảm tính về con người?
Mà cụ thể hơn là khi em PIC (person-in-charge) một project hay chịu kết quả kinh doanh cho cả một Team thì khi đó em mới thấy nhiều thứ, và em khi đó em cần phải ra các quyết định về điều phối nhân sự để trở thành lãnh đạo.
Còn nếu không, thì sao?….thì thôi.
Làm Sếp cũng thú vị lắm, mình giao cho cấp dưới trách nhiệm rồi chỉ việc nói: “em quyết đi và chịu trách nhiệm cho quyết định của mình”.
Nếu họ chưa làm được thì mình sẽ hướng dẫn cho họ lần 1, lần 2 mà họ làm được là mình lại có thêm một người Lãnh đạo mới cho công ty, mà không được thì chờ họ lớn lên chút hoặc khỏi chờ, cho làm chuyên môn thôi.
Vì cho làm lãnh đạo là công ty sẽ “lãnh đạn” vì họ không quyết định, toàn nói mà không làm, dĩ hoà vi quý, nói gì cũng gật, không phản biện, không hỏi lại.
Ban đầu mình không hiểu lắm cách làm: làm sao để tạo ra nhiều lãnh đạo trong công ty?
Bây giờ thì hiểu rồi: cứ trao trách nhiệm, trao quyền, hướng dẫn. Rồi mọi thứ “lộ lộ” ngay. Mà suy cho cùng, làm lãnh đạo là tạo ra nhiều lãnh đạo mới. Bạn có hay làm điều này không?
Chia sẻ của Nguyen Hoai Thi