Khi không biết làm gì, hoặc làm gì một mình cũng thua, thì ai cũng muốn hợp tác làm cái gì đó lơn lớn với nhau, vì mục tiêu chung.
Nhưng khi thấy “cái gì đó” đã lớn lên một chút thì ai cũng nhìn thấy cơ hội và tưởng dễ làm nên ai cũng khôn lỏi và muốn tìm kiếm lợi ích riêng.
Dựa trên nền tảng, cách làm, chút kiến thức, kinh nghiệm và các mối quan hệ có được từ lúc hợp tác chung, mỗi người ngấm ngầm hoặc công khai đi làm cái riêng, xé lẻ, thậm chí còn tìm cách lôi kéo, giành giật, dụ dỗ khách hàng, đối tác, nhân viên…
Từ cái chung để đem về phục vụ lợi ích riêng cho mình. Kết quả là mỗi người kiếm được chút ít chẳng đáng gì mà phải sử dụng hết các kiểu chiêu trò, giành giật, đấu đá mệt nhoài trông chẳng ra làm sao cả!
Không ai chịu nghĩ rằng, nếu hết lòng và chân thật chung tay với nhau, cùng cống hiến lâu dài cho cái lớn, thì phần nhận lại của mỗi người sẽ còn lớn hơn nhiều so với cái riêng nho nhỏ mà phải dùng xảo thuật, thủ đoạn (cho nó hèn người ra) để giành giật mệt nhoài kia.
Chuyện khôn lỏi, ăn mảnh và tham lam của không ít người Việt diễn ra khắp nơi, trong các doanh nghiệp khởi nghiệp, công ty, các dự án hợp tác, và trong bất kỳ tổ chức nào người ta ngửi thấy “mùi” lợi ích.
Cứ nghĩ ngắn, nghĩ vụn, khôn vặt vậy, bao giờ thân phận người Việt mới có thể lớn lên?
Chia sẻ của Nguyễn Hữu Long