Không biết sao mà ông Năm ổng làm video về giáo dục mà lượt sub lại gần 3 triệu nhỉ? Thấy cũng có gì hay ho đâu mà video nào ổng đăng lên cũng cả triệu view. Tôi đây, tôi làm video hay quá trời mà chả có ma nào xem. Ông trời thật bất công. Youtube thật bất công.
Thôi ta không thèm chơi với ông Du túp này nữa. Không thèm xem các vi đô của ông Năm nữa. Để thử xem ổng sống sao nếu không có ta coi. Đôi khi chúng ta thấy thật lạ. Không biết thằng kia nó làm gì mà nó giàu dữ thần.
Còn mình, mình mua vé số mãi mà chả trúng. Chắc nó gặp may thôi chứ gì. Nhưng có bao giờ mình tự hỏi, mình có cày bằng ổng không? Ổng làm một ngày 12-13 tiếng, có khi còn không có thời gian đi chơi cùng gia đình thì bạn có biết không?
Trong khi chủ nhật bạn nghỉ không sót một ngày nào, còn ông đến một bộ phim yêu thích cũng không có thời gian xem vì bận làm cho kịp deadline của khách hàng. Vậy thì ông có may mắn không? Chúng ta chỉ nhìn bề ngoài của một ai đó chứ không bao giờ chịu suy nghĩ về những thứ bên trong. Nghĩa là, chúng ta chỉ thấy kết quả của họ mà chả biết họ đã cố gắng thế nào.
Chúng ta không biết ông đã đổ bao nhiêu tiền, thời gian cho các video của ổng từ lên kịch bản, dựng phim và hằng năm trời mới có được thành quả như hiện tại. Và chúng ta cho đó là sự may mắn của thằng kia thôi chứ chả có giỏi giang gì. Thôi thì, cứ chơi tiếp đã. May mắn chắc sẽ đến với mình sau thôi.
Yên tâm. Tính đến thời điểm hiện tại số lượng các bài mà tôi viết cũng khá nhiều rồi. Đến nỗi bản thân tôi cũng không nhớ chính xác là mình đã đăng bao nhiêu bài trên này. Có thể các bạn không biết, một thằng dốt văn như tôi mà tuần nào cũng viết một bài thì thực sự không hề dễ dàng một chút nào. Có thể đối với mấy đứa giỏi văn thì đó chả là gì.
Nhưng ai dốt văn thì hiểu, để viết được một bài là phải cố gắng đến chừng nào. Ý tưởng cho các bài viết thì tôi có rất nhiều. Vì tôi nghĩ, nó đơn thuần chỉ là các bài viết về những việc tôi thấy hằng ngày và cũng là một phần trong công việc của tôi.
Bạn biết không, các bài mà tôi đăng đều ít nhất được sửa trong hơn 2h đồng hồ. Bởi vì, bản thô của nó tôi đọc còn nuốt không nổi nữa là. Nhưng mà, tôi vẫn cố gắng viết mỗi ngày. Nói việc này không phải để khoe hay là để kể công gì. Vì nó là sự lựa chọn và cũng là niềm vinh dự đối với tôi mà.
Chỉ một việc nhỏ đó thôi nhưng cũng làm tôi cũng hiểu rất rõ khi nhìn thành công của một ai đó. Nếu lần đầu thành công thì đó có thể là may mắn. Nhưng lần nào cũng thành công thì đó chắc chắn là kết quả của sự nỗ lực đằng sau mà không ai biết.
Chia sẻ của Lê Tấn Nghĩa