Ngày xưa, mình là người theo khuôn mẫu hoàn hảo. Cái gì cũng chờ, cái gì cũng đợi cho hoàn hảo mới làm. Đợi đến khi mình có nhiều kiến thức, hiểu sâu sắc về nó thì mình mới đầu tư, đợi đến khi tài chính mình ổn định thì mình mới làm, đợi đến khi trả hết nợ thì mình mới kinh doanh cái này, đầu tư cái kia.
Tâm lý lúc đó của mình là mình đã mất một thời gian dài mới có thể làm ổn định như bây giờ, mình sợ nhấn thân tiếp lỡ thất bại là sẽ bấp bênh trở lại, sợ làm không được người ta đánh giá mình, sợ này sợ kia ,sợ đủ thứ trên trần đời, cái quần gì cũng sợ.
Và vậy là sau một thời gian tìm hiểu cho đã cái nư ra, thì mình vẫn lẹt đẹt ở đó, cuộc sống mình cứ quanh đi quẩn lại nhiêu đó, không bứt phá ra được. Còn bạn của mình, cũng cơ hội đó, nhưng giờ nó đã đi quá xa mình rồi.
Đồng ý là đứng trước một cơ hội, cái gì cũng phải nên tìm hiểu, hấp tấp quá cũng không nên. Nhưng hãy gia hạn cho mình sự tìm hiểu đó trong bao lâu để mình nghiêm túc mà tìm hiểu. Còn nếu sợ quá thì chơi nhỏ nhỏ trước, tự hoạch định phương án xử lý trước cho bản thân, lỡ có rủi ro, mình cũng xử lý được.
Còn việc cứ nhìn vào nỗi sợ, đi đâu cũng thấy sự nghi ngờ bao quanh, quyết định thì không dám quyết, hỏi người này, hỏi người kia, nâng lên rồi đặt xuống, rồi cuối cùng làm gì cũng sợ sợ sợ. Như vậy rất mệt mỏi.
Người thầy của mình có một câu chuyện mà mình không bao giờ quên được. Bây giờ có một con sư tử đang đuổi em để ăn thịt, nhưng không may, em chạy đến vực rồi. Giờ có 2 lựa chọn cho em, 1 là nhảy xuống, 2 là đứng yên? Đứng yên, em chắc chắn sẽ chết, còn nhảy xuống thì 50/50. Quyết định là do ở em.
Bây giờ em đang nghèo, em vẫn đứng yên, tức là em chọn cuộc sống nghèo đó mãi cho cuộc đời mình. Còn em quyết định dấn thân, nếu may mắn gặp người thầy tốt chỉ dẫn thì em sẽ giàu nhanh, còn không may, gặp thất bại thì em cũng đã có phương án dự phòng cho thất bại đó trước rồi, vậy em còn gì để sợ mà không làm nữa?
Bài học đó là trải nghiệm của chính mình lúc trước , và mình nghĩ chắc chắn cũng sẽ có nhiều người giống vậy, nên nếu bạn đọc được đến đây thì hãy hiểu rằng: cơ hội chỉ đến 1 lần, may mắn cũng chỉ đến rất ít lần, đừng để thời gian của mình trôi qua lãng phí nữa.
Đừng chờ biết rồi mới làm, mà làm thì mới biết được nó như thế nào. Lý thuyết hay đến cỡ nào, ta nghe thì chỉ cho biết thôi, còn muốn hiểu thì phải làm ta mới hiểu được. Khi chưa có thì phải làm mới có, chứ chờ cho có đủ rồi mới làm, lúc đó cơ hội cũng qua rồi.
Đến bây giờ mình luôn cảm thấy biết ơn thầy mình rất nhiều, vì cho vàng cho bạc cũng không bằng cho một tư duy để sống.
Chia sẻ của Ngô Thanh Trà