Còn nhớ ngày ấy, vào độ mùa Hạ năm 2014, tôi đã đưa ra 1 quyết định hết sức nhức nhối, đó là tạm gác lại chuyện tình cảm đang vào đoạn đẹp rạng ngời với 1 bạn nữ khóa dưới ở trường phổ thông.
Năm đó, tôi đã nói với em rằng: “Anh muốn tạm dừng tình yêu của ta lại để anh có thể tập trung nỗ lực cho tương lai 2 đứa của sau này.” Thế rồi, ngày dài tháng rộng cũng chả chờ nỗi đôi ta.
Cô ấy vẫn còn hận tôi nhiều năm sau đó, tôi biết!
Đến ngày, đến giờ. Tôi và ông già thủ thỉ dắt nhau lên bến xe Đức Long Gia Lai chuẩn bị cho 1 hành trình dài đến mảnh đất chỉ có 2 mùa nắng và cực nắng SG hoa lệ này để hiện thực giấc mơ của mình!
Gửi xong hành lý, nghe tiếng anh la hối thúc dồn dập, tôi vội bước qua cửa xe, lơ ngơ đi tìm số ghế của mình.
Không ngoài dự đoán, chỉ vài phút sau thôi, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, choáng váng, trước khi lên xe tôi có rất nhiều cảm xúc, nào là nhớ nhà, nhớ người yêu, nhớ bạn bè đồng trang lứa các thứ, nhưng giờ ngay lúc này đây tôi chỉ còn 1 cảm giác duy nhất đó là BUỒN NÔN, BUỒN NÔN, BUỒN NÔN VÀ BUỒN ÓI, Hức!
Tôi có 1 suy nghĩ cực kỳ tiêu cực, “vừa mới lên xe mà thế này thì biết có đến nỗi SG không đây”. Dường như, bây giờ mọi giấc mơ trong tôi bắt đầu tan biến, tôi muốn bỏ cuộc, bỏ xe, về nhà thôi, CHỊU KHÔNG NỖI nữa rồi!
Thế nhưng, bạn biết đấy, xe đã lăn bánh! Anh lơ lại 1 lần nữa an ủi tôi, “không sao đâu em, CỨ ÓI RA CHO NHẸ LÒNG”. Hjx!
Đến đoạn này, tôi biết mình không còn đường thoát nữa rồi, thế và điều gì đến cũng phải đến, tôi gắng gượng nhắm mắt lại, hít những hơi thở thật từ tốn, nghĩ về những điều tuyệt vời ở nơi phương xa đó.
Nhưng rồi những điều ấy cũng chẳng ngăn nổi những cơn ói, những cơn nhức đầu như búa bổ.
Bạn biết không, suốt đêm ấy, tôi đã không ngủ được 1 chút nào, mọi giây phút trong đầu tôi luôn cầu mong sao cho trời nhanh sáng, sao cho nhanh được xuống xe, sao cho tôi quên đi ký ức tồi tệ này!
Thế rồi, điều kỳ diệu lại xuất hiện! Điều mà làm tôi HỪNG HỰC ĐỘNG LỰC PHẤN ĐẤU cho cả giai đoạn tiếp đó của thời sinh viên!
Vào độ khi trời rạng sáng hôm ấy, khi xe lăn những vòng tua chậm rãi qua địa phận QL13 Hiệp Bình Phước, Thủ Đức tôi đã như vỡ òa khi lần đầu tiên nhìn thấy hình bóng của 1 CHIẾC MÁY BAY to như vậy!
Có thể bạn đang cười tôi, haha! Nhưng bạn biết không, nhà tôi ở Gia Lai, lại rất xa trung tâm thành phố, trong suốt thời thơ ấu của mình, tôi chỉ toàn nhìn thấy các loại máy bay nhỏ bé xíu lủng lẳng trên đầu mình thôi!.
Haha, đúng là cái gì lần đầu cũng thích thật!
Trong phút giây này đây, tôi đã có 1 khát khao rất lớn, đó là phải bằng mọi giá phấn đầu làm sao để các lần tới về thăm quê hương PHẢI ĐƯỢC ĐI MÁY BAY, không muốn nằm xe khách nữa.
Điều ấy, cứ mãi thôi thúc tôi trong quãng thời gian học tập tiếp sau đó. Cứ mỗi lần cảm thấy gian lao, chùn bước, tôi lại nhớ về đêm kinh hoàng hôm đó, nhớ về những cơn ói, những cơn nhức đầu điên dại. Thế rồi, khát khao phấn đấu trong con người tôi lại rực cháy trở lại!
Và các bạn cũng biết đấy! ĐỜI KHÔNG NHƯ MƠ VÀ TÌNH CŨNG KHÔNG NHƯ THƠ!
Người yêu thì tôi mất thật rồi, xa mặt cách lòng, mọi nỗ lực gìn giữ của tôi ở các ngày sau cuối cùng chả làm em ở lại thêm chút nữa!
Việc học tập ở môi trường mới ĐHQG thực sự làm tôi áp lực, một đứa dân quê, đậu đại học nhờ được cộng điểm vùng sâu vùng xa như tôi làm sao có thể theo kịp các bạn dễ dàng đây!
Tôi bị choáng ngợp về mớ kiến thức về tư duy lập trình và máy tính ở nhiều tháng liền!
Nhưng bạn cũng biết rồi, một thanh niên mới lớn, tự cao tự đại như tôi làm sao có thể tỏ ra cúi đầu học hỏi chúng bạn đồng môn được. Thế và, những ngày tháng tiếp đó thực sự tệ hại, những kết quả học tập rất xấu liên tiếp xảy đến!
Cho đến khi, tôi có MỘT CẢM GIÁC RẤT XẤU HỖ VÀ TIẾP TỤC TRUYỀN 1 NGUỒN NĂNG LƯỢNG CỰC LỚN cho tôi!
Đó là khi, tôi biết gia đình đang rất vất vả để tích góp từng đồng bạc lẻ gửi cho tôi ăn uống, sinh hoạt nơi này! Tôi càng xúc động hơn, khi ba mẹ tôi chưa từng 1 lời than vãn. Họ luôn coi tôi là niềm tự hào rất lớn(vì ngày ấy, ở quê tôi rất ít người đậu Đại học).
Tôi đã lấy hết can đảm gọi về nhà và nói với mẹ rằng: “tháng tới mẹ chỉ phải gửi cho con 1 triệu thôi, chắc con đi dạy thêm.”. Ngay giây phút đó tôi nhận ra con người mình đã lớn hơn rất nhiều, TÌNH YÊU THƯƠNG VÀ LÒNG BIẾT ƠN của tôi cũng lớn thêm tí nữa.
CÔNG VIỆC KIẾM TIỀN ĐẦU TIÊN – KHÓ KHĂN THẾ NÀO!
Nhiều tuần liền, tôi vắt óc suy nghĩ, bây giờ đi dạy học sinh, thì dạy cái gì đây! Học hành mình có hơn ai đâu mà dạy tụi nó! Lớ nga lớ ngớ dạy sai nó chửi vào mặt thì sao, hjx!
Rồi ông trời cũng không chặn đường sống của ai bao giờ! Rốt cuộc tôi cũng nghĩ RA MỘT CÁCH ĐỂ THU HÚT HỌC TRÒ CỦA MÌNH.
Tôi tổng hợp lại tất cả các kiến thức & kinh nghiệm về lập trình web mà tôi đã tự mày mò ngâm cứu trong những năm tháng tại trường phổ thông. Soạn thành một slide gồm cả lý thuyết và demo trình diễn áp dụng thực tế!
Tôi nỗ lực nhờ các bạn ban cán sự và thầy giáo cố vấn lớp tôi giúp tôi thực hiện một buổi training về lập trình web cho các bạn tân sinh viên! MÀ TÔI CHÍNH LÀ TRAINER!
VÀ RỒI, THỜI THẾ, THẾ THỜI, THỜI PHẢI THẾ!
Trong đợt tôi tung ra bản đăng ký tham gia buổi training cũng chính là thời điểm các bạn sinh viên đang bị trừ điểm rèn luyện vì thi trượt sinh hoạt công dân đầu khóa! Thế rồi, nằm ngoài dự đoán của tôi, có tới hơn 200 bạn đã đăng ký đến nghe tôi thuyết trình!
Trong đó có nhiều bạn cùng khóa tôi, nhiều anh chị lớn hơn cũng có nhu cầu tìm hiểu về web, phần lớn còn lại chắc chắn rồi, là các bạn tân sinh viên muốn đến để có điểm rèn luyện! (Chắc không phải vì muốn gặp tôi đâu, haha).
Thật tuyệt vời! Tôi đang ở đây, lần đầu tiên đứng trước đám đông. Cũng là lần đầu tiên làm 1 trainer bất đắc dĩ!
Tôi đã rất bỡ ngỡ, cố gắng tỏ ra lạc quan giữa đám đông, nhìn thẳng mắt về 1 hướng, dìu dắt từng giai đoạn của bài thuyết trình cho đến trình diễn thực tế! Dù còn rất nhiều thiếu sót, nhưng rồi công việc của tôi cũng hoàn thành!
KẾT QUẢ HƠN CẢ MONG ĐỢI – TÔI GỌI LÀ KỲ TÍCH
Cuối ngày hôm ấy, tôi đã gửi đi hơn 200 mail khảo sát về chất lượng buổi training và nhờ các bạn góp ý cho tôi! Tôi cũng không quên hỏi thêm trong mail một cậu: “Nếu mình mở lớp dạy lập trình web ở Ký Túc Xá, bạn có muốn theo học không?”.
Chỉ sau hơn 2 ngày tôi nhận về hơn 100 phiếu đánh giá online, thực sự có những bạn góp ý làm tôi không khỏi nghẹn ngào, rất chi tiết, rất dài, rất đúng những thứ tôi thiếu sót, có những lời động viên hết sức chân thành mà tôi vẫn nhớ đến bây giờ!
NIỀM VUI LẠI NHÂN ĐÔI KHI TÔI CÓ NHỮNG HỌC TRÒ ĐẦU TIÊN
Cùng với đó, tôi thu hút được 16 bạn đăng ký tham gia lớp học trả phí của mình. Ở thời điểm đó, tôi thu mỗi bạn 300k/tháng, mỗi tuần dạy 2 buổi, mỗi buổi 1h30 phút. Những đồng tiền đầu tiên làm tôi rất xúc động, giờ đây tôi mới biết ba mẹ mình đã khổ vì mình nhiều cỡ nào!
HIỆN THỰC GIẤC MƠ ĐẦU TIÊN CỦA MÌNH
Và rồi, ngày tết cũng cận kề! Ngoài tự lo được cho bản thân mình nhờ vào tiền đi dạy làm web. Tôi cũng để dành được 1 ít mua những món quà đầu tiên khi đi học xa trở về! Ai cũng có quà, lúc ấy, tôi là người tặng quà mà tôi còn cảm thấy vui hơn người được nhận ấy chứ! Haha. Tại hồi giờ toàn nhận của ba mẹ thôi, giờ tặng thấy sướng gì đâu!
VÀ TÔI CŨNG KHÔNG QUÊN SẮM 1 CHIẾC VÉ MÁY BAY GIÁ RẺ!
Niềm khát khao, chờ mong bấy lâu, sau cùng cũng đã đến! Tôi như vỡ òa khi loa phát thanh cất lên thông báo chúng tôi phải đến cửa ra máy bay.
Lúc này đây, tôi cảm thấy mình như 1 người chiến thắng, thôi thúc tôi vun vén những giấc mơ lớn hơn, tạo cho tôi niềm tin mãnh liệt vào bản thân mình sẽ làm được những điều kỳ diệu tiếp theo đây!
Hi, cảm ơn mọi người, Part 1 có lẽ đã quá dài, tôi sẽ còn ra các phần tiếp theo nếu ai đó còn muốn đọc!
Chân thành cảm ơn đến tất cả mọi người đã lắng nghe câu chuyện hành trình của tôi đến tận khúc này!
Đón đọc tiếp…
Chia sẻ của Huỳnh Minh Hậu