Mục lục
Điều tôi sợ nhất không phải là thất bại. Điều tôi sợ nhất là không có dấu ấn gì trong cuộc đời.
Sợ nhất sau này con cái mình hỏi “Trước đây ba đã làm gì, ba có thành tựu gì và ba có điều gì đáng nhớ không?”. Nói chữ “Không” với con trẻ là một điều đáng hổ thẹn của một người đàn ông.
Chỉ vì nỗi sợ đó thôi, tôi khởi nghiệp. Dù sao câu trả lời “Trước đây ba làm rất nhiều thứ, mặc dù chưa có thành tựu quá lớn nhưng ba sẽ không bỏ cuộc” cũng sẽ oai hơn là chữ “Không” trống rỗng. Và hơn hết, con mình cũng nhận thấy ba nó đã cố gắng như thế nào.
Lao vào khởi nghiệp, thực sự tôi mất định hướng. Ban đầu chỉ đọc sách và đọc sách, hằng mong nắm được một chút gợi ý nào đó từ những trang sách. Rồi niềm hi vọng cũng được nhen nhóm khi tôi đọc được bộ sách “Dạy con làm giàu”.
Như người mù lần đầu được thấy ánh sáng, tôi thực sự thích thú với những suy nghĩ mới lạ và táo bạo trong cuốn sách. Phải rồi, nếu có một khởi đầu, tôi phải bắt đầu từ bất động sản.
Đó từng là giai đoạn khó khăn nhất cuộc đời tôi. Lúc bấy giờ, tôi mới cưới, hai vợ chồng sống trong một phòng thuê nho nhỏ. Rồi vợ tôi có thai, vui lắm nhưng lo lắm khi mà mình vừa quyết định nghỉ việc để ra khởi nghiệp.
Tâm trạng người phụ nữ khi mang thai ảnh hưởng rất nhiều đến đứa con trong bụng. Không muốn vợ cực khổ, tôi cố gắng đưa cả nhà chuyển vào thuê một căn hộ hạng trung để có môi trường tốt hơn cho hai mẹ con. Áp lực đủ bề khi tiền dành dụm cũng chỉ đủ cho chi tiêu hơn 6 tháng, rồi tiền cho việc sinh nở, rồi tiền sinh hoạt, rồi đủ thứ tiền khác nữa khi chuyển đến một chỗ sống tốt hơn.
Việc đầu tiên tôi làm là liên hệ với tất cả những người tôi nghĩ là hiểu và thành công trong nghề bất động sản. Từ người môi giới cho đến chủ doanh nghiệp, từ người quen qua sự giới thiệu của bạn bè đến người mình chưa gặp bao giờ.
Khi học trò sẵn sàng thì người thầy sẽ xuất hiện
Câu này in sâu mãi trong đầu của tôi. Như một cơ duyên, tôi gặp được một người rất tâm huyết với nghề và có được thành tựu đáng kể trong bất động sản. Quan trọng hơn, người thầy đầu tiên của tôi không quản ngại mà chỉ cho tôi mọi thứ về bất động sản.
Vui sao trong những ngày làm môi giới cùng nhau, tôi cũng có được một vài giao dịch đủ để trang trải cuộc sống (hấu hết đều là được sự giúp đỡ của thầy chứ nếu không thì lúc đó mình tôi không có cơ may để chốt được dù chỉ một giao dịch). Mọi việc đến tự nhiên như vậy!
Rồi từ việc “tâm đầu ý hợp” đó. Tôi và người thầy của mình, giờ là người đồng hành, đã cũng nhau mở công ty môi giới Bất động sản. Ban đầu, công việc của công ty rất suôn sẻ, tôi vào đúng lúc thị trường đang rất nóng. Hai anh em tuyển nhân viên, mở rộng kinh doanh và bắt đầu đầu tư. Công việc tốt đến lạ kỳ. Và việc gì đến quá dễ dàng thì cũng dễ gây ra sự tự mãn.
Chưa bao giờ tôi có nhiều tiền như vậy, và thói tự mãn cũng tương đương. Tiêu xài nhiều hơn, hoang phí hơn và thường xuyên bỏ tiền vào những việc vô bổ. Dường như tôi nghĩ lúc này không có gì có thể đánh gục được mình.
Nhưng những lúc chúng ta cảm thấy thoải mái nhất, lạc quan nhất là lúc chúng ta phải cẩn trọng nhất. Một hôm, nhận được hàng loạt đơn tố giác một người trong ban lãnh đạo biển thủ tiền lương, thưởng của nhân viên và bỏ trốn. Các anh em nhân viên đồng lòng rủ nhau nghỉ việc trong cùng một ngày.
“Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí” khi mà mọi thứ dường như đã tệ lắm rồi thì cuộc sống lại chứng minh đó chưa phải là điều tệ nhất. Công việc đầu tư cùng lúc đó cũng đã gặp phải sự cố khi hồ sơ phân lô dự án của công ty bị hoãn, phải trả lại tiền cho nhà đầu tư, tiền ký quỹ của công ty bị mất do không còn nhân sự để chạy dự án. Và tôi lại trắng tay.
Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn ngủ. Không muốn gặp ai. Lúc này là lúc mà tôi cần sự ủng hộ của gia đình hơn lúc nào hết. Vợ tôi bình thường là một người nhút nhát, vậy nhưng gặp những hoàn cảnh éo le như vầy cô ấy lại cứng cỏi hơn ai hết. Một mặt vay mượn tiền người thân để lo cho cuộc sống gia đình, một mặt an ủi chồng. Tôi thấy mình vô dụng kinh khủng.
Một hôm, vợ tôi trong lúc đi tìm nhà thuê cho đứa em thì mới tìm được một chỗ thuê dạng ký túc xá cho sinh viên. Về nhà, vợ tôi cứ khen hệ thống ký túc xá đó mãi thôi. Tò mò, tôi cũng lò dò đi tham khảo thử xem. Mô hình này tôi đã biết từ lâu khi đi du lịch bên Singapore, tôi thấy rất có hứng thú và nghĩ rằng nếu mình làm thì sẽ tốt hơn hệ thống mà vợ tôi mới thuê cho em.
Vợ nghe thấy thế không những không cản mà còn chạy vạy đủ nơi để mượn tiền cho tôi làm thử.
Vét tất cả mọi thứ. Tôi khởi nghiệp lại một lần nữa. Tìm được một nơi phù hợp, gần trường, giá thuê phải chăng và tiến hành cải tạo nhà. Tập trung mọi nguồn lực mà tôi có thể nhờ từ người thân. Người thì vẽ, người thì tô, người thì săn hàng thanh lý… Cuối cùng sản phẩm đầu tay cũng ra đời. Và hơn cả sức tưởng tượng, sản phẩm rất được chào đón. Nhanh chóng kín phòng và bắt đầu cho thu nhập hàng tháng.
Khỏi phải nói, người vui nhất là vợ tôi. Không chỉ vui vì hệ thống hoạt động tốt, mà còn vui vì lôi được tôi từ vũng bùn lên.
Và khi chọn đặt tên cho hệ thống thì tôi chọn ngay cái tên DRÖM. Thứ nhất, từ này có nghĩa là ước mơ. Thứ hai, đây là một từ trong tiếng Thuỵ Điển, và Thuỵ Điển cũng là tên của vợ tôi.
Đến nay, hệ thống bên tôi may mắn đã có 3 chi nhánh và vẫn còn đang mở rộng trong thời gian tới. Chưa biết sẽ thành công hay không nhưng đến lúc này tôi có thể tự hào để kể cho con mình ba nó đã lăn lộn ra sao.
Chia sẻ của Vũ Lâm Hoàng