Nếu bạn đã quá quen thuộc với bẩy bẩy 49 lần giăng bẫy báo thức như.
- 4.30: dậy sớm để Thành Công, Zzz!
- 5.30: chạy để trở thành thủ lĩnh trại gà, trại vịt CAMP, zzz!!
- 6.00: gà gáy té re té re sáng rồi Thành Công à, zzz!!!
- 7.00: nắng sớm lên rồi +10’ nữa nhé Thành Công ơi, zzZ!!
- 7.37: còn hơn 20’ nữa đánh răng và kẹt xe đó Thành Công nha @@
Nhưng kết quả vẫn dính giường? OMGGGG!!
Thì có thể đây sẽ là bài viết giúp bạn nè.
Nếu bạn đã quá chán khi nghe những lý do để không dành ra được 30’ ~ 1 tiếng đi tập một thứ gì đó cho bản thân như.
- Đau => không đi tập đâu, đau mà!!
- Mưa => thôi ở nhà, ra ngoài bẩn giày lắm.
- Bận => dành thêm 2 tiếng nữa để ngủ cho ấm.
Không có bạn đi tập cùng, đi một mình chán lắm, sợ ma lắm…
Ông hàng xóm vẫn ngủ thôi mình cũng ngủ để giữ gìn tình cảm hàng xóm láng giềng.
Blah blah blahhhhh x1001 lý do khiến bạn vẫn nằm đó.
Thì tôi đang viết bài này để giúp bạn nè.
Nếu bạn đã phát bực với bản thân khi đặt ra một mục tiêu đơn giản là dậy sớm và đi tập nhưng sau một thời gian mọi chuyện lại đâu lại vào đấy…
Thì thử đọc bài từ một người từng giống bạn nhưng hiện tại mỗi sáng đều đều 5km và minimum 130 cái push-up nè.
Nếu bạn đang gặp một số vấn đề về sức khỏe, về tâm lý, về cảm xúc…
Thì tha thiết mong bạn sẽ tìm được vài thứ hữu ích ở đây để thay đổi vấn đề đó bởi tôi cũng từng như vậy, có lẽ tôi hiểu thứ các bạn đang mắc phải.
tôi cũng từng sống ở những ngày không luyện tập, làm việc như một con robot, để bản thân chìm đắm trong cô độc và buồn bã.
Đến nỗi lo sợ bản thân bị trầm cảm.
25 tuổi, tôi từng phải dùng thuốc ngủ để có thể chìm vào giấc ngủ nhưng có hôm vẫn không ngủ được.
Tiêu cực và bế tắc.
Những lúc như vậy. không có ai giúp, không có ai để chia sẻ.
Đó là lúc tôi biết bản thân bắt đầu có vấn đề.
tôi cũng sợ lỡ đâu một ngày nào đó tôi sẽ làm gì dại dột nên chủ động tìm các tài liệu trên mạng về trầm cảm để tham khảo.
Cũng thử tìm đến NLP. Đã đăng ký 3 buổi của Vasanth Gopalan, chi phí hơn 1 triệu.
Tốt xấu đâu thì chưa biết vì lúc đó tôi chỉ muốn đi tìm một thứ gì đó có thể gỡ bỏ các vướng mắc của bản thân.
Giấy nghỉ phép đã được ký. nhưng buồn là vào đúng ngày đó bà nội tôi mất nên không đi đâu được.
Rồi mọi chuyện vẫn vậy. Có những ngày khi đang trên xe đi làm hoặc ngồi trong phòng làm việc tôi buột miệng nói ra 2 chữ “giết nó” làm đồng nghiệp ở quanh sợ hết hồn, tưởng tôi muốn giết ai đó )
Thực ra thứ tôi muốn giết chính là sự trì trệ, ù ì, buồn bã, tiêu cực của bản thân.
Rồi hồi Web5ngay bắt đầu đăng bài về cách dậy sớm, chữa bệnh lười … mỗi ngày tôi đều cố lết ra khỏi giường, mang theo chiếc điện thoại, mở nhạc và chạy.
Hôm thì chụp bông hoa ven đường… đăng ảnh bình luận dưới bài Wed5ngay post trong group.
Hôm thì chụp ruộng lúa… đăng bình luận dưới Wep5ngay’s audio.
Hôm thì chụp đường ray tàu nơi tôi chạy qua… đăng tiếp bình luận tiếp dưới Web5ngay’s post như một cách để report.
Mệt quá!! Xoay mãi chữ b mới về đúng chỗ @@
Rồi sau này mua thêm cái bình xịt để xịt thẳng vào mặt như cách ảnh làm nhưng lại mua phải bình rởm, không đủ áp lực… p/s: đã cho mẹ tôi để tưới hoa nhưng mẹ tôi chê không bằng cái chậu nước của mẹ )
Rồi tốn thêm tiền nhờ ku em làm tiệm cắt tóc mua dùm cái xịn như trong ảnh nhưng sau này cũng không dùng đến.
Hahaha giờ nghĩ lại mà vẫn không ngậm được mồm
Rồi sau 1 tháng như vậy tôi đăng ký đi phòng tập, mua thẻ 1 tháng… chính thức bắt đầu con đường giết chết những cái thúi bản thân.
Cố gắng là vậy nhưng rồi cũng có những lần bỏ cuộc, cũng có những lần lại trở về với cái giường ấm áp, một sự quyến rũ mê hoặc của sự lười biếng.
Sau nhiều lần vật lộn với cái thói quen ăn sâu vào người ấy cũng cho tôi ít kinh nghiệm.
tôi nhận ra rằng tôi có thể làm được, thực hiện được nếu tôi hiểu được ý nghĩa của việc đó.
Chẳng hạn…
tôi phải đi tập để thoát ra khỏi những cảm xúc tiêu cực, việc đi tập làm tôi suy nghĩ thấu đáo vấn đề hơn.
Rất nhiều bài viết, rất nhiều thứ trong công việc tôi tìm ra cách thực hiện trong lúc đổ mồ hôi.
Nếu ở tình trạng ủ rũ, mệt mỏi như ngày trước, tôi sẽ không thể nghĩ ra thứ gì hay ho, không thể viết được.
Vì vậy tôi phải dậy tập để có thể sáng tạo trong công việc, có ý tưởng để viết bài.
Cái này tôi học ảnh, ảnh có nói quyết định tốt nhất của ảnh là mua một cái máy chạy bộ, trong quá trình chạy sẽ sinh ra endorphin, một loại hoocmon hạnh phúc giúp giải tỏa căng thẳng và kích thích sáng tạo nên tôi cũng phải thử cho biết, kiểm tra những gì ảnh nói )
tôi có thể dậy từ 4h30 vì tôi biết sẽ tốn 1 tiếng tập luyện, 1 tiếng nấu ăn để có đồ ăn trưa ngon miệng, 1 tiếng tắm gội và chuẩn bị đi làm.
3 năm ăn cơm trong khu công nghiệp đã quá đủ với tôi, không nên ăn thêm những thứ không ngon nữa.
Đồ ăn không tốt cũng ảnh hưởng tới cảm xúc trong công việc.
Tất cả động lực cũng chỉ vì muốn có cơ thể khỏe mạnh, đầu óc sáng suốt và được ăn cơm ngon nên tôi đã có thể làm như vậy đều đặn.
Nếu không phân ra những công việc, mục đích, ý nghĩa rõ ràng như vậy… tôi sẽ dễ dàng bỏ cuộc mất.
Chẳng ai dậy sớm làm gì trong khi có thể ngủ ngon lành thêm 2 ~ 3 tiếng nữa mà nhỉ? Nhất là trong thời tiết lạnh 12 độ của miền bắc hiện tại.
Các bạn cũng nên tự suy nghĩ để tìm những ý nghĩa khác nhau của bản thân.
Xong phần động lực nha, giờ tới phần thực hành nè.
Ngủ đủ giấc.
Một phần không thể thiếu để duy trì các thói quen lành mạnh là ngủ đủ giấc.
Nếu như ở những ngày trước, màn hình điện thoại luôn kè kè trước mặt và thói quen bỏ mặc Tivi hoạt động đối diện giường ngủ mỗi tối là nguyên nhân khiến giờ giấc của tôi thất thường.
Dẫn đến buổi sáng cũng thất thường như vậy.
Cơ thể luôn uể oải vì sau giờ làm việc đáng lẽ nên nghỉ ngơi thì lại tiếp tục nạp quá nhiều tin tức hỗn độn trên mạng xã hội và các chương trình giải trí nhằm tìm chút vui vẻ.
Sau này đọc cuốn Rework của Jason Fried và đồng sự. Trong đó có những phân tích rất đáng giá liên quan đến giấc ngủ.
Đối chiếu lại những hành vi của bản thân và ông bự sếp tổng mới thấy những thứ vô tình làm hại tôi, khiến tôi uể oải, ích kỷ, sụt giảm tinh thần hay mất sự sáng tạo chính là giấc ngủ bị cản trở bởi những thói hư tật xấu trên.
Để khắc phục việc này thì chỉ cần tắt hết những thứ như làm xao nhãng trên điện thoại, Tivi, tin giả. và đi tập thật mệt đi.
Mệt rồi thì tầm 10h tối sẽ tự động lăn ra ngủ thôi, sáng sẽ tự biết đường mà dậy.
Đi tập!
Chia nhỏ và đánh lừa bản thân.
Chẳng hạn một bài tập ngực có 3 bài, mỗi bài sẽ tập 30 cái, tổng 90 cái.
Chia ra làm 3 nhịp => mỗi nhịp chỉ còn 10 cái.
Con số 10 nhỏ hơn 90 => 10 ngon ăn hơn đúng không nhỉ?
Còn chống đẩy thì sao? tôi có ăn ngay một phát 100 cái hay 200 cái không?
No! Hi..
Sẽ chẳng ai làm được ở những ngày đầu, với một người mà thứ nặng nhất trong tay là tờ giấy và cái bút như tôi thì đó là điều bất khả thi.
tôi sẽ chia làm 5 nhịp, mỗi nhịp 20 cái.
Rồi 6 nhịp 20 cái, 6 nhịp 30 cái, 5 nhịp 40 cái.
Cứ như vậy ăn liền 100 ~ 200 cái mỗi sáng.
Với việc chạy…
tôi tiếp tục chia nhỏ và đánh lừa bản thân.
Ví dụ khi chạy được 800m rồi tôi sẽ nói với bản thân: “cố thêm 200m nữa là được 1km rồi đấy” (con số 200m < 1km, cái đích chỉ cần chạy 200m nữa, dễ hoàn thành hơn việc chạy 1km)
Rồi khi chạy được 1,7km… tôi sẽ tiếp tục lừa bản thân: “ê 1,7km rồi này. cố thêm 300m nữa sẽ được 2km đó” (con số 300m < 1,7km < 2km rất nhiều, 300m sẽ dễ như ăn kẹo)
Rồi khi được 2,5km… tôi sẽ lừa bản thân rằng 500m nữa sẽ được 3km (con số 500m lại tiếp tục nhỏ hơn 3km)
Cứ vậy rồi 3,3km, 4km … 5km.
Việc đánh lừa bản thân này khá giống với cách mà Róm Vít viết về việc đặt giá trong kinh doanh, các bạn có thể tìm đọc để hiểu thêm về các con số.
Còn chạy ở ngoài đường thì sao?
tôi sẽ chia 5km ra thành 2 điểm A và B, lúc này khoảng cách giữa A và B chỉ còn hơn 1km.
Việc của tôi sẽ đơn giản hơn, chỉ cần hoàn thành khoảng cách từ A tới B, từ B về A, rồi từ A tới B.
Tức là 3 lượt chạy với khoảng cách hơn 1km (khi nghĩ về con số 3 và hơn 1km thì nghe qua có vẻ dễ nhằn hơn vì tất cả đều nhỏ hơn 5km)
Hết lượt chạy tôi có 1,5km đi bộ từ B về A, khoảng cách đó tôi dùng để giãn cơ và tiếp tục phát triển các ý đang suy nghĩ, có thể về công việc, về thứ tôi muốn viết, về ý tưởng đặt máy quay.
Bài viết các bạn đọc là những thứ tôi suy nghĩ trong lúc chạy đó.
Viết bằng cả trái tim, không chút vụ lợi.
tôi sẽ né những địa điểm hẹp, có ngoại cảnh giống nhau, chẳng hạn như vỉa hè dọc tường rào doanh trại quân đội.
Khung cảnh đó có tính lặp đi lặp lại, chạy riết không thấy hết và bạn sẽ có cảm giác oải, dễ bỏ cuộc.
Khi mới chạy sẽ có cảm giác mệt, mất hơi, tức bụng… nguyên nhân là do bạn giữ nhịp thở và bước chân chưa đều.
Bạn có thể uống một ngụm nước nhỏ để họng bớt khô, nên thở sâu và lấy hơi từ mũi.
Nếu đau quá bạn có thể chạy chậm lại hoặc đi bộ để hoàn thành quãng đường.
Với bản thân tôi thì sau vài lần như vậy tôi bật tăng tốc, chạy cho quên cái đau, riết rồi cũng hết.
Sử dụng doping
Là music nha các bạn
Những bài có tính chất sôi động, hăng máu làm tôi phấn chấn, hỗ trợ tôi trong lúc tập rất nhiều.
tôi có làm một list nhạc đặt tên là “The songs I love” trên youtube để bật mỗi sáng.
- What I’ve done – Linkin Park
- In the end – Linkin Park (Mellen Gi & Tommee Profitt Remix)
- Believer – Imagine Dragons
- It’s my life – Bon Jovi
- Birds – Imagine Dragons
- Radioactive – Imagine Dragons
- Fun.: We Are Young ft. Janelle Monáe
- Different World – Alan Walker ft. Julia Wu
Cảm giác từng bước chạy, từng cái đẩy, từng giọt mồ hôi chạy theo con chữ, theo nội dung bản nhạc.
Đập hết những cái đau, những nỗi buồn, những yếu đuối, những cảm xúc tiêu cực… đã lắm.
Xem những nội dung của người khác khi luyện tập cũng là một cách gia tăng quyết tâm để không bỏ cuộc.
Có lần tôi mò vào trang của anh rắc muối – Salt Bae.
Tình cờ tôi thấy video anh chạy rồi bỏ tất với áo, vắt ra một vũng nước dưới chân.
Khoảnh khắc đó tôi thấy người ta đã thành công vậy, giàu có vậy mà còn cố gắng vậy, tôi cũng không thể dừng lại được.
Khi tìm thông tin về chống đẩy tôi biết người có thể thực hiện liên tiếp 1500 cái bằng 2 tay là Bruce Lee (Lý Tiểu Long), thật đáng kinh ngạc phải không nhỉ?
Còn tôi thì không bằng số nhỏ của họ.
Những nội dung đó vô tình tác động làm tôi thêm cố gắng hơn nữa chứ không nay làm rồi mai lại bỏ.
Một điều nữa tôi nhận ra là khi đi làm tôi có làm báo cáo công việc rất nhiều nhưng báo cáo cá nhân thì không có.
Rồi tôi làm một bảng theo dõi trên Google Sheets các chỉ số về Knowledge, Wealth, Health, Love, Happiness.
Hằng ngày làm được gì, gặp vấn đề gì, học hỏi được gì? tích cực, tiêu cực… tôi đều cho điểm và ghi chép vào đó.
Mỗi khi nhìn vào bảng báo cáo đó, thấy những điểm tích cực được duy trì một cách liên tục trong một thời gian dài, lỡ 1 ngày lười biếng là tự thấy có lỗi với bản thân lắm.
Lưu ý: Mới tập thì bắt đầu nhỏ nhỏ và nâng mức tập dần dần nha, nên có người hướng dẫn, đừng hăng máu quất thật lực như tôi.
Sau tuần đầu tiên ở phòng tập tôi đã bỏ luôn cái thẻ vì tay đau tới mức thay đồ, với tay lấy tờ giấy cũng khó. Đau lắm!
Tập sai cách, chết cái tội ngựa non háu đá.
Rồi sau này chuyển công việc, có một người bạn tập cùng từng thuê PT chỉ dạy nên tôi được ảnh hướng dẫn khá nhiều, 2 anh em cứ vậy hỗ trợ tập cùng nhau, sau ảnh nghỉ về quê còn tôi vẫn tập tới giờ.
Nên khởi động, giãn cơ trước khi và sau khi tập để tránh chấn thương. Ăn nhẹ một trái chuối trước khi tập để có thêm năng lượng.
Nên có 2 đôi giày thể thao để thay đổi vì mồ hôi ra trong giày sẽ không kịp thoát, dùng liên tục sẽ không tốt.
Không biết các bạn thì sao chứ nhìn đôi giày bị mòn vì tập luyện tôi khoái lắm. Hơn là để nó khô ráo, sạch sẽ trên kệ giày kk.
Đó là toàn bộ những gì tôi đã làm để thay đổi và duy trì thói quen luyện tập tới giờ.
Cũng không tham gia một khóa học cổ vũ tinh thần nào.
Tất cả mọi thứ tôi gặp như xoáy thẳng vào não, cũng có những cái buồn, cái đau… rồi đến một ngày tự động đứng lên nói với bản thân rằng…
À! Đến lúc phải thay đổi rồi.
Từ những ngày đặt nhiều khung giờ báo thức vào buổi sáng, đánh vật với chiếc giường tới giờ tôi đã có thể tự biết tỉnh dậy mà không cần báo thức.
Từ những ngày bắt đầu tập nâng cái đòn tạ có 15kg tay chân run lẩy bẩy tới giờ tôi đã có thể chống một cách nhẹ nhàng.
Từ những ngày chạy được vài trăm mét đã thở không ra hơi giờ tôi đã có thể chạy trên 5km/ngày. Mọi lúc, mọi nơi, mọi điều kiện dù chỉ có một mình.
Đợt lockdown năm ngoái, mọi con ngõ đều bị cảnh sát chặn nên không ra hồ được. Theo tư tưởng lười biếng tôi có thể nghỉ tập luôn nhưng tôi đã mở 2 cổng chạy quanh nhà haha.
Khi đi du lịch ở những vùng núi tôi cũng chạy được khoảng cách tương tự, nơi độ dốc chỉ có những chiếc xe bán tải mới có thể lên được. Đốt rất nhiều nước và mồ hôi ra ướt sạch quần áo luôn.
Từ những ngày ủ rũ, lười biếng, buồn chán tới giờ thứ tôi nhận lại là sự vui vẻ, nhiều thứ để cố gắng, cuộc sống bắt đầu có ý nghĩa.
Nếu không có những ngày đổ mồ hôi như vậy, chắc tới giờ tôi vẫn mắc kẹt, vẫn dặt dẹo. Hoặc sẽ tệ hơn mà tôi không dám nghĩ tới.
Với một sức khỏe và tâm hồn như vậy chắc rằng sẽ hoàn thành được nhiều việc có ý nghĩa hơn một tâm hồn kiệt quệ và sức khỏe yếu đuối phải không nhỉ?
Vậy đó, bài dài quá rồi.
Bằng tất cả trái tim, mong rằng bài viết này có thể giúp bạn.
Dù bạn là ai, bạn có đang gặp vướng mắc hay buồn tôi nào đi chăng nữa.
Bạn cũng sẽ có những thay đổi tích cực trong cuộc sống.
Chia sẻ của Phạm Huy