Chào các bạn, tôi là Linh bán lẩu ở Hà Nội, hôm nay tôi muốn chia sẻ câu chuyện khởi nghiệp của mình, như 1 lời tự nhắc nhở bản thân lý do vì sao tôi bắt đầu và luôn nhớ xuất phát điểm để vượt mọi khó khăn.
Hi vọng bài viết sẽ hữu ích và truyền cảm hứng cho các bạn trẻ còn đang hoài nghi về con đường lựa chọn.
Đã bao giờ bạn nghĩ mình sẽ can đảm từ bỏ tất cả – bất chấp sự ngăn cản của gia đình để theo đuổi giấc mơ riêng ? Có nên bỏ học bỏ việc để nắm lấy đam mê ???
Cách đây mười mấy năm, tôi còn là một cô sinh viên khoa tiếng Đức trường Đại học HN. Sáng tối lên lớp với những bài giảng đều đặn và chưa hề dự định tương lai sẽ làm gì. Cuộc sống tẻ nhạt, mỗi ngày đều lặp lại mọi việc tương tự nhau chẳng chút hứng thú.
Có lẽ ở đây đang có rất nhiều bạn trẻ rơi vào tình trạng như tôi khi ấy, đó có phải cảm giác lạc trôi giữa dòng đời? Tâm lý chỉ gói gọn trong từ “chán“, mặc cho vật chất “cơm, áo, gạo, tiền“ đầy đủ …
Sống không mục đích, tôi luôn loay hoay tìm kiếm câu trả lời “mình sẽ làm gì khi ra trường, mình liệu có yêu công việc sau này không ?…” Tôi khi đó giống như “ chết lâm sàng ở tuổi 20 “ vậy
Khi chán nản với môi trường đại học, ý nghĩ mình sẽ thôi học để đi theo con đường mình thích đã dần xuất hiện trong tôi. Và tôi đã thực hiện ý định táo bạo này của mình, để bản thân có thể mạo hiểm sống là chính tôi.
Đây có lẽ là quyết định khó khăn nhất trong những năm tháng đầu đời, nó khiến tôi mất khá nhiều thời gian dằn vặt suy nghĩ. Thời gian thấm thoát đẩy đưa, nhớ lại cảnh tượng buổi sáng hôm đó, sau khi nộp đơn bảo lưu, tôi như trút được hết gánh nặng đè nén trong lòng, bản thân thấy được sự tự do, cảm giác được giải phóng ngập tràn niềm vui nhưng cũng không kém phần hoang mang.
Trời trong xanh trên cao, nắng vàng rực rỡ cứ như vậy nâng bước tôi vào đời.
Rời chân khỏi cánh cổng trường đại học, tôi xin đi làm thêm, nhiều việc lắm. Về cơ bản là làm gia sư, sau thì làm chân lon ton chạy chương trình cho các công ty thời trang, tham gia viết bài ở tạp chí, rồi thì viết kịch bản biên tập ở bản tin thị trường, chạy việc trong các công ty media …
Những công việc khối lượng lớn chiếm đa số thời gian hằng ngày, lương lại ít nên chủ yếu tôi đi làm vì mục đích học hỏi, thỏa mãn trí tò mò và sự cuồng chân của tuổi trẻ. Không bao lâu, tôi tích lũy được cho mình kha khá vốn kinh nghiệm và đã trở về tự gây dựng cho mình một cửa hàng đứng tên “Vikilady“ với hàng loạt các mẫu váy tự tay mình làm ra.
Cứ như thế, tôi bắt tay vào xây đắp công việc cũng như ước mơ ấp ủ bao năm của mình.
Mơ ước lớn nhất của tôi là kinh doanh, nhưng tôi quyết định bỏ học không phải để kinh doanh ngay lập tức. Thay vì đi học đại học giống các bạn cùng trang lứa, tôi chọn học trường đời để thích nghi nhanh hơn với công việc, cuộc sống.
Những công việc đã làm cho tôi tất cả các kinh nghiệm tuyệt vời về thẩm mĩ, về khách hàng, về thị trường, về con người và rất nhiều yếu tố xung quanh. Đó không chỉ là kinh nghiệm trên lý thuyết mà còn là bàn đạp để sau này tôi có thể xây dựng thương hiệu cho riêng bản thân.
Năm 2017, tôi mạo hiểm từ bỏ hoàn toàn việc kinh doanh dòng váy thiết kế mà bản thân đã gây dựng suốt bao năm để dấn thân vào kinh doanh lẩu online. Trong khi nghề váy và makeup vẫn kiếm ra nguồn thu ổn định. Đây là một quyết định vô cùng táo bạo mà không một ai trong gia đình tôi ủng hộ.
Mọi người nói tôi điên, mẹ tôi thì bảo “người ta mở quán ngoài mặt phố còn chả ăn ai nữa là bán lẩu online”. Mặc kệ những lời can ngăn của bố mẹ, chỉ mình tôi biết bản thân lúc ấy nên làm gì. Đóng cửa hàng váy trên phố Chả Cá sầm uất để lui về ngôi nhà trong ngách nhỏ, tôi ngày đêm theo đuổi một hương vị nước lẩu trong chính tưởng tượng của mình.
Từ công thức nước lẩu, công thức làm đồ nhúng cũng như cách đóng gói bao bì sản phẩm đều do nghiên cứu và điều chỉnh để ngày càng trở nên hoàn thiện. Tôi tự tin nhận mình là người đầu tiên nghĩ ra việc cho nước lẩu vào túi zip bạc, sau này các hàng khác mọi người mới làm theo. Mỗi món chia khay nhỏ cho sạch sẽ – tôi cũng là người đầu tiên setup như vậy.
Có rất nhiều thứ là lần đầu. Sau này thị trường làm theo nên nó mới trở thành bình thường. Chứ thật ra tôi nhớ hồi 2017 đó tôi bị nói xấu nhiều trên mạng lắm, nào là đồ nhúng đông đá, bán set lẩu như chơi đồ hàng, có tí đồ ăn cũng phải bày ra khay riêng, sao lẩu thái mà không có hải sản, đã sủi cảo lại còn phômai lại còn nhúng lẩu kì cục, bán đắt vv…
Tại hồi đó set lẩu tôi bán cũng nổi, tháng nào doanh thu cũng vài trăm triệu … đông người ăn thì cũng có người khen kẻ chê. Nhưng tôi vốn không có tham vọng làm ra món lẩu ai ăn cũng thấy ngon, tôi chỉ muốn bán lẩu để tìm kiếm những con người có cùng chung khẩu vị và đam mê.
Sau 4 năm ròng rã bán lẩu online, trung thành với 1 loại hương vị nước lẩu, năm 2020 tôi quyết định mở cửa hàng. Quá trình tìm mặt bằng – cải tạo không gian đối với tôi là quá trình khó khăn nhất.
Không ai nghĩ với kết cấu nhà phố cổ truyền thống tôi lại có thể đập sàn, lắp thang máy ngay giữa quán và đặt bếp trên tận tầng 3 thay vì để bên ngoài như nhiều quán khác. Quán khai trương đúng đầu tháng 5 – ngay sau ngày Hà Nội thông báo hết dãn cách xã hội do đại dịch covid.
Vì khai trương trong mùa dịch nên cửa hàng cũng phải đầu tư thêm rất nhiều trang thiết bị để đảm bảo an toàn cho khách. Giữa các bàn có rèm cao 1m2 phân cách, tại bàn luôn để sẵn nước rửa tay khô, mỗi tầng đều có máy lọc không khí…
Muốn thu hút được nhiều khách, tôi không tập trung đầu tư vào quảng cáo và dành tiền đó để đầu tư vào vật dụng, trang thiết bị để tạo ra trải nghiệm khách hàng. Khách hàng sẽ không mãi trung thành với một món ăn nhưng một trải nghiệm tốt sẽ khiến họ quay trở lại.
Tôi không có vốn, không nổi tiếng và càng không có các mối quan hệ. Vậy tôi làm thế nào để khởi nghiệp ? Lời khuyên của tôi dành cho các bạn là một khi đã xác định rõ mục tiêu việc mình muốn làm hãy lập ngay cho mình những kế hoạch cụ thể, có ý định việc làm rõ ràng và quan trọng nhất là sự tự tin, lòng quyết tâm theo đuổi nó.
Nếu như bạn biết mình có năng lực, có sở trường tốt ở một lĩnh vực nào đó thì đừng lãng phí, đừng chần chừ mà hãy tích cực phát huy. Công việc nào cũng có thành công và đôi lần vấp ngã. Cuộc sống là vậy, chẳng có con đường nào trải toàn thảm đỏ chỉ chờ bạn đi, bởi thế nếu có trên cung đường đang bước bỗng chợt vấp ngã hãy kiên trì nỗ lực đứng dậy và bước tiếp về ánh hào quang.
Thành công không dành cho những con người không biết cầu tiến. Có rất nhiều người khởi nghiệp từ sớm nhưng để trụ lại gặt quả ngọt cuối cùng thì chẳng còn mấy ai. Một số người từng trải đi trước cho rằng việc bỏ học đi kinh doanh là 1 sự lựa chọn khá nguy hiểm.
Bởi thế khi xác định chọn con đường này bạn cần phải xem xét kĩ ở bản thân đã hội tụ đủ các yếu tố như nhanh nhẹn ,nhạy bén, tài năng để nắm bắt thị trường, giao tiếp tốt, tài chính đủ lực để có thể đảm bảo cho kế hoạch của bạn được sống sót “khỏe mạnh”. Kinh doanh cũng giống như đưa bản thân đi làm trận vậy, chiến trường càng khốc liệt bao nhiêu, thương trường càng nghiệt ngã bất nhiêu.
Trong 1 cuộc chiến, không quan trọng ai là người sẽ rút gươm đầu tiên mà kết quả sẽ nằm ở kẻ thu gươm về bao cuối cùng. Mạo hiểm bỏ học không phải quyết định sai lầm của tôi bởi tôi có định hướng, có sự chăm chỉ cố gắng.
Đừng hỏi vì sao nhiều người thành công mà bạn vẫn chỉ đứng vững ở con số 0 tròn trĩnh bởi lúc họ nỗ lực bạn đang nghỉ ngơi, lúc họ dũng cảm quyết định và làm việc – bạn còn đang loay hoay trong mớ bòng bong rối rắm không biết mình nên làm gì, liệu mình làm việc đó có thành công hay không. Khi bạn lo sợ lại là lúc họ phấn đấu không ngừng vượt lên khó khăn.
Hãy thử nghiêm túc nghĩ xem bạn đang muốn gì, cần gì. Đừng để việc bỏ học dở dang và việc đời cũng dang dở. Một khi quyết định của mình thì sẽ không hối hận và cần có đủ tự tin để đối mặt với áp lực từ nhiều phía. Tôi đã làm được và bạn cũng sẽ làm được, và có thể sẽ là làm tốt hơn tôi !!!
Chia sẻ của Đoàn Diệu Linh