Hôm nay áo bạn đã ướt đủ chưa? Người đàn ông chỉ đẹp khi họ nghiêm túc, im lặng và đổ mồ hôi vì thứ gì đó. Nhỉ?
Là lúc bạn bật ra khỏi giường vào mỗi sáng sớm, xỏ vào chân đôi giày và chạy…
Ừmm 1km đầu vẫn chưa sao, tăng thêm tốc độ tại số 9… rồi phút thứ 10 khi tới gần 2km chân bạn bắt đầu đau, có thứ gì nhắc trong đầu bạn rằng mỏi quá, miệng bắt đầu thở dốc, cơn tức dưới lồng ngực kéo tới hành hạ bạn.
Chạy tiếp hay dừng lại nghỉ? Nên nghỉ chút cho đỡ đau rồi chạy tiếp không? nghỉ rồi chạy tiếp nhỉ? Không lần này phải ép bản thân phải vượt qua cái thứ đang kìm hãm bản thân này lại, làm bạn thở trong khổ sở, trêu đùa với cơ thể bạn.
Vậy là cố nén nó, vừa cắn răng vừa chạy thêm 5 phút nữa, tiếng nhạc từ tai nghe như tiếp thêm sức mạnh, mọi đau đớn dường như tan biến, mồ hôi lã chã rơi từ tóc xuống sống mũi, từ cổ chảy qua vai… đôi khi trong đám mồ hôi đó có cả nước mắt nước mũi đi kèm nữa, chẳng ai biết, đôi khi bạn còn không nhận ra nó, cũng chẳng sao hết.
Chạy, bạn vẫn cứ chạy, những suy nghĩ kéo tới, bắt bạn vừa phải suy nghĩ về nó và còn chân thì chạy trong vô thức.
Trong đầu bạn những câu hỏi được đặt ra, những suy nghĩ được đào sâu, thi thoảng như có ai đó luôn hỏi trong đầu bạn? tại sao bạn lại chọn như vậy?
Cơn đau nhắc nhớ bạn về những khoảnh khắc khổ sở bạn đã trải qua, những quyết tâm bạn đang có… những gì bạn chọn… nén mũi hít một hơi thật mạnh, rồi nhẹ nhõm cười nhoẻn cái đầy vẻ coi thường. Rút cuộc cũng chỉ cần cố gắng, cố gắng thêm thôi… sau cùng những nỗi đau, khó khăn nó cũng chẳng ăn nhằm gì đâu.
Nhưng không, chưa đủ, với tốc độ này chưa thỏa mãn, rồi ấn tiếp lên 13, rồi 15… máy chạy dưới chân bạn bắt đầu rung lên, tiếng chân bạn chạm vào máy ngày một rõ hơn, không còn bị tiếng nhạc trong tai nghe lấn át nữa, người chạy cạnh bạn quay sang ngó rồi cũng ấn số tăng tốc…
Tới đây thì áo bạn đã ướt rồi, người bạn đang nhễ nhại… bạn vẫn có thể chạy tiếp… 3km 4km… bước ra khỏi máy, chân bạn như không còn cảm giác nhưng vẫn phải bước đi bước lại, không thể dừng lại được, bởi nếu dừng lại có thể bạn khụy gối xuống mất.
Tới đây thì mọi đau đớn, buồn tủi của bạn chẳng nhằm nhò gì nữa. Có thể sẽ có lúc bạn sẽ cảm thấy bản thân yếu đuối, có thể sẽ có những lúc bạn muốn bật khóc vì những gì bạn làm, bạn chọn… nhưng hãy để những thứ được khóc ra là mồ hôi. Đã lắm!
Vậy là đã một năm chạy như vậy rồi, hai cái bánh mì hai bên hông cũng chẳng còn, giờ nghĩ lại, sao trước lười quá vậy? rồi giờ vẫn còn nhiều cái lười lắm.
So với ngày trước? giờ khác quá nhỉ? giờ đi làm về phải tự làm mọi thứ, phòng phải tự dọn, quần áo tự giặt, đi xe bus đi làm, nước xả bồn cầu cũng phải tự trả tiền, đi ngủ có lần còn bị muỗi đốt nữa… chà có lần đi làm tay còn bị chầy xước lả chả luôn. Nhưng không sao, lại thấy cuộc sống có ý nghĩa.
Chia sẻ của Phạm Huy