Mục lục
Đừng hỏi mình đọc sách gì, học khóa học gì, thiền bao tiếng một ngày, chơi với ai để trở nên tích cực nữa. Xưa rồi. Chỉ bạn mới cứu được chính bạn thôi. Làm ơn, thức tỉnh đi!
Chào mọi người, lại là mình đây – cô gái luôn tìm cách nhìn khó khăn với với lăng kính đầy hài hước và vui vẻ . Đã có bao giờ các bạn tự nhận bản thân mình là một người hay ủ dột, hay tâm trạng buồn bã, có những ngày buồn không hiểu vì sao buồn chưa?
Hay đã có lần nào các bạn thấy thực tại sao khó khăn quá, hối hận vì quá khứ không cố gắng, chỉ nằm mơ về một tương lai tươi sáng nhưng lại cảm thấy đôi lúc cánh cửa tương lai đóng sầm lại, đen sì như nhọ nồi chưa?
Hay có khi nào các bạn thấy bản thân mình sống quá gấp, gấp đến nỗi cứ chỉ nhìn thấy khó khăn, bóng tối. Mỗi lần nghĩ về khó khăn là tim lại đập rộn ràng lên, khó thở chưa?
Mình đã từng là kiểu người như vậy đó các bạn. Mình tự biện minh là do mình tham vọng lớn, muốn thành công muốn giúp gia đình nên mới như vậy.
Và rằng chính sự lo âu đó mới khiến mình suy nghĩ chín chắn chững chạc hơn. Có áp lực mới có thành công. Rằng mình khác biệt so với những đứa bạn cùng tuổi. Vì những đứa ấy chỉ biết đi ăn chơi nhậu nhẹt còn mình đã biết lo sốt vó về chuyện gia đình rồi. Đó mới là sự khác biết, điều đó mới tạo nên thành công.
Nhưng…
Sai lầm…
Thú thật thì chẳng có ai muốn làm bạn với người bi quan, tiêu cực cả.
Cuộc sống đi làm đã quá áp lực từ chuyện bán hàng phải đáp ứng doanh số KPI, đến việc chăm con sao cho khỏi ốm, hôn nhân thì giữ sao cho đừng có li dị. Người ta chỉ còn muốn ở bên một người có thể giúp đầu óc họ giải tỏa mà thôi.
Mà một khi không ai muốn làm bạn đồng nghĩa với việc không có mối quan hệ. Không có mối quan hệ thì cùng lắm là tiền không đủ tiêu nữa chứ đừng nói đến chuyện giúp gia đình. (Đừng hiểu nhầm mình miệt thị những bạn không có mối quan hệ. Nhưng thú thật mình thấy những người thăng tiến cao đều biết cách xây dựng mối quan hệ với người khác.)
Một khi công việc chững lại vì thiếu mối quan hệ, mình lại càng bị quan hơn nữa. Lâu dần sẽ dẫn đến chứng trầm cảm. Mình từng bị trầm cảm nhẹ ở độ tuổi 18 vì chứng lo xa, suy nghĩ quá nhiều về sự nghiệp.
Lúc ấy mình không dám nói với ai cả, vì ít ai hiểu được cảm giác của mình lắm. Một đứa xuất thân từ vạch xuất phát, mong muốn được sống và chết ở vạch đích thì hiếm người thân nào hiểu lắm. Đã vậy còn mắc chứng hay suy nghĩ thì sao người ta giúp được.
Cùng lắm thì chỉ khuyên rằng “thôi đừng suy nghĩ nữa, còn đi học thì chơi cho sướng đi, sau này đi làm khổ lắm không được đi chơi”, “thôi con gái mà, ráng ráng kiếm thằng chồng có công ăn việc làm”, và “vô tư mà sống đi, chuyện gì tới sẽ tới”.
Ô hay, chỉ là khuyên suông. Nếu mà suy nghĩ được thế thì biết bao nhiêu bạn như mình đã không bị trầm cảm u uất rồi. Chẳng ai giúp được mình cả nên mình tự đi tìm đáp án riêng của chính cuộc đời mình.
Mình lao đi kiếm tiền như con thiêu thân đến nỗi không có thời gian để trầm trọng hóa nỗi buồn nữa.
Ngày làm lễ tân khách sạn đến đêm, thời gian rảnh bán hàng online nước hoa, mỹ phẩm. Mình cho phép bản thân mình cọ xát với nhiều hạng người, từ người tốt đến người đểu, từ kẻ ba phải đến kẻ có chủ nghĩa cá nhân cao, chỉ quan tâm tới bản thân mình.
Vui cũng có (vui vì nhận lương), khóc cũng có (khóc vì bị lừa). Lâu dần, hiểu luật chơi của cuộc sống hơn mình mới ngộ ra rằng: Cách duy nhất để biến bản thân từ một đứa tiêu cực thành một người lạc quan chỉ có một. Đó là gì ư??? Là nỗ lực kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.
Đó là lực đẩy duy nhất khiến bạn trở thành tích cực mà không có một lời khuyên, một cuốn sách hay một khóa học tâm lý, giao tiếp nào có thể dạy bạn được cả.
Kiếm tiền như một cái Pít-tông của xi lanh ống tiêm vậy, nó đẩy suy nghĩ tiêu cực của bạn đi bằng hành đồng. Và khi bạn thoát ra khỏi cái ống tiêm ấy, đó chính là câu trả lời vì sao bạn phải tích cực. Và sự bắt buộc tuyệt đối không bao giờ được tiêu cực nữa.
Vì với mình, tiền như một người thầy giỏi vậy. Kiếm tiền không hề dễ nha (đối với mình).
Vậy nên để có nguồn tiền dồi dào, mình đã học cách làm thế nào để trở thành hướng ngoại, làm thế nào để kết nối với mọi người, giao tiếp giỏi, làm thế nào để sáng tạo hơn, làm cách nào để có nhiều mối quan hệ chất lượng.
Mình tập cách nói chuyện xã giao nhiều hơn (thứ mà mình từng ghét trước đây. Mình sẽ có một bài viết về cách nói chuyện xã giao Thứ mà hiếm ai dạy các bạn)
Từ ngày mình kinh doanh đến giờ, mình cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, hoạt bát, năng động hơn, biết cách nói chuyện hơn. Mối quan hệ cũng vì thế mà tăng lên, chất lượng.
Có khách cầm ngay 2 triệu bạc đưa cho mình mua một chai nước hoa chỉ vì muốn ủng hộ mình mà không cần mình tư vấn gì cả (mình cũng hoang mang tột độ)
Đi học Đại học năm 1, rút cuộc không ai biết mình là ai. Lên năm hai thì quy tụ được mấy nhỏ bạn. Có đứa cho chép bài, có đứa chỉ bài cho làm, có đứa điểm danh hộ, có đứa kêu đi học, rủ đăng ký học chung cho vui. Nghĩ cuộc đời nó vui thấy lạ luôn đó mọi người.
Tính tình mình thì ngày càng hào phóng hơn, không ích kỷ sợ bạn bè hơn mình nữa, đã biết mừng vì hạnh phúc và chiến thắng của người khác. Cuối cùng thì mình đã vượt qua con rắn đố kỵ, ích kỷ trong con người mình.
Hồi xưa mình cứ tự vấn bản thân rằng, nhưng kinh doanh bấp bênh lắm, bữa đực bữa cái sao bằng làm công ăn lương được.
Nhưng giờ mình muốn nói với bản thân mình những năm về trước và các bạn đang đặt câu hỏi làm sao để tích cực hơn rằng:
“Kiếm tiền, kinh doanh chính là phương pháp thực chiến giúp bạn thay đổi suy nghĩ nhanh nhất”
Có bao giờ khách hàng bỏ tiền ra mua nỗi đau chưa?
Chưa! Họ chỉ dùng tiền mua niềm vui thôi. Nếu muốn họ mua hàng từ bạn, bạn phải như chú hề ấy. Gây tiếng cười cho người khác và không được phép buồn. Nói vậy thì có vẻ bi quan nhỉ? Nhưng thử suy nghĩ lại một chút nhé!
Có phải nguyên nhân của việc bi quan suy nghĩ nhiều là do bạn không có việc gì để làm hay không, quá rảnh rỗi nên đầu óc hay nghĩ lung tung??? Một chuyện buồn có phải do đầu óc chúng ta tưởng tượng ra đúng không???
“Nỗi buồn thực chất chỉ do chúng ta tự tưởng tượng ra mà thôi. Nếu không để ý nỗi buồn “
Ví dụ hôm nay mình đăng kí tín chỉ ở trường, mấy bạn mình đăng kí được hết sau 1 tiếng vật lộn, mình sau 5 tiếng internet vẫn load không nổi, Mình có quyền buồn không? Có chứ! Hận là đằng khác. Nhưng nó có thay đổi được kết quả không?
Không! vậy nên mình suy nghĩ “trường nghẽn mạng không cho đăng ký thì mình dành thời gian bán hàng vậy. Nào internet mạnh và có người nhả môn ra thì mình vào. Đơn giản”
Khi chúng ta hành động theo cách chúng ta muốn, lâu dần nó sẽ thành thói quen và nó thành bản năng thứ hai của chúng ta. Đến nỗi chúng ta tưởng chúng ta là người tích cực thật. Và rồi tích cực như một nút bật tự động trong mọi trường hợp thôi. Vì lúc này bạn không hề có ký ức về tiêu cực nữa.
Điều này cũng giống như việc sinh ra trong nhung lụa thì không biết khái niệm nghèo khó ấy. (nhung lụa: lạc quan, nghèo khó: bi quan). Chúc các bạn trở thành một người tích cực và có nhiều mối quan hệ chất lượng trong cuộc sống!
Nếu các bạn đã, đang là người tiêu cực và muốn bản thân tích cực hơn, tự tin giao tiếp hơn, có nhiều mối quan hệ xã hội chất lượng hơn, thì đừng quên thả 1 tym ở bài viết này và bình luận cho mình biết với nhé ạ.
Những lời bình luận của mọi người chính là nguồn động lực vô giá mà không có thứ gì sánh bằng đâu ạ. Mình xin chân thành cảm ơn!
Chia sẻ của Hồ Hoàng Nhân