Còn nhớ 2017, tôi đứng trước cả công ty và thuyết trình với nhân viên của mình cái gọi là “tháp Maslow” (theo cách hiểu nhặt nhạnh của tôi thông qua hình kim tự tháp Maslow mà không hề đi tìm đọc kỹ tài liệu).
Tôi giải thích rằng, công ty chúng ta đang phát triển nhưng tiền nong vẫn chưa ổn, nỗi lo cơm áo gạo tiền vẫn thường trực, vì vậy trong 2 năm tiếp theo công ty sẽ tập trung vào vấn đề tăng thu nhập, đảm bảo an toàn tài chính.
Buổi họp đó diễn ra sau khi tôi đã đầu hàng với ý tưởng “hiểu rõ nhu cầu của từng nhân viên và đáp ứng chính xác như cầu đó”.
Còn nhớ hồi đầu, công ty có xíu anh chị em làm việc cùng nhau. Ai cần gì là mình biết. Ah ku Nam khinh tiền, vậy phải rủ đi nhậu nhiều. Ah ku Hải thích học hỏi, dạy nó nhiều là được. Ah ku Tuấn giỏi & giàu, khen nhiều là ok. Ah con bé Quỳnh, thích chứng tỏ bản thân, giao cho dự án lớn là xong. Đứa nào còn nghèo nghèo, cứ tập trung cho làm việc có tiền là sẽ happy.
Rồi sau thấy mọi thứ cứ sai sai. Cái đứa mình nghĩ nó cần sự tôn trọng, thì nó lại quay ra thắc mắc về tiền. Cái đứa nó có vẻ chỉ thèm tiền, thì nó lại nghỉ với lý do không nhìn thấy cơ hội học hỏi. Cái đứa cho nó thích gì làm nấy sướng như tiên, thì nó lại tâm sự là sếp không quan tâm.
Thế là tôi bực quá, chào thua. Không hơi đâu mà quan tâm từng đứa. Ghét.
Tôi quyết định bỏ qua các nhu cầu khác, tập trung vào nhu cầu cơ bản nhất: Kiếm tiền. Đấy là lý do diễn ra cuộc họp trên.
- Các cuộc nhậu nhẹt, bỏ.
- Các bữa karaoke, bỏ.
- Tâm sự anh em, bỏ.
- Các giải thưởng vinh danh, bỏ.
- Tâm tư tình cảm, bỏ.
Nói bỏ thì cũng không hẳn nhưng không còn nghĩ đến nhiều.
Đó là sai lầm lần 2 của tôi khi áp dụng tháp nhu cầu Maslow một cách ngu si. Thật sự ngu si.
Chia sẻ của Mai Xuân Đạt