Bức tường cảm xúc
Tôi xin được bắt đầu bài viết của mình bằng một đoạn thơ của Sư Minh Niệm.
Tất cả sẽ tàn phai
Chỉ yêu thương ở lại
Những gì trao hôm nay
Sẽ theo nhau mãi mãi
Vì sao tôi cảm thấy nội dung này phù hợp trong bài viết cho “ Bức tường cảm xúc”?
Vì đó là điều tôi cái kết mà tôi muốn có, một nội dung tôi cảm nhận khi tôi luôn tìm câu giải đáp cho những việc mâu thuẫn, xung đột hay sự chia tay, sự ra đi của những thành viên.
Mà tôi hay một ai đó đã từng nghĩ rằng đó là một nỗi đau, một gút mắc khó giải quyết, một sự phiền não khi hoạt động cộng đồng, khi làm việc cộng đồng.
Khi mỗi người với một insight “làm sao cho cộng đồng, cho xã hội này tốt hơn, cho đất nước này tươi đẹp hơn.”
Tôi nghĩ rằng những cảm xúc, những lý giải cho suy nghĩ của bản thân tôi, cho những vấn đề xã hội, cộng đồng phát sinh nếu được nhiều người chia sẻ, trao đổi và hiểu nhau hơn, thông cảm với nhau hơn sẽ phù hợp với tự nhiên hơn
Mọi hành vi, mọi việc làm, mọi điều cho sự phát triển, mọi điều cho niềm vui hạnh phúc đều phải đặt trên giá trị cốt lõi là tình yêu, tinh thương.
Thế thì cái quan trọng cần phải hiểu thể nào là tình yêu, tình thương?
Rất nhiều người người trong chúng ta đã từng nói yêu một ai đó, một đối tượng nào đó. Khi được hỏi vì sao yêu đối tượng đó thì chúng ta có thể kể ra rất nhiều điều hay ho về đối tượng mình yêu.
Tôi chỉ “học đòi” giải thích các hiện tượng cảm xúc đã từng có hiệu quả, cũng như hậu quả với một mong muốn:
Tất cả sẽ tàn phai
Chỉ yêu thương ở lại
Những gì trao hôm nay
Sẽ theo nhau mãi mãi
Và “ai đó” sẽ cảm nhận được mình ở đâu đó khi hát:
“Cây đã mọc từ thuở nào
Trên đồi núi thật cằn khô,
Cây có hiểu vì sao
Chim thường kéo về làm tổ “
Tất cả những điều mà ta thường nêu ra khi nói về lý do để yêu thương đối tượng nào đó thường là những điều mà đối tượng đó thoả mãn yêu cầu, mong muốn gì ở mình, chứ ít khi chúng ta kể ra rằng: ta yêu đối tượng đó vì ta muốn đem điều tốt gì đến cho đối tượng đó mà phù hợp với ta, với mong muốn của ta.
Thật ra trước đây tôi không thể phân biệt được giữa sự ghi nhận công lao, sự tri ân đối tượng nào đó khác với sự yêu thương là như thế nào.
Tôi chỉ hay nghĩ rằng: khi nói là yêu thương, quí trọng, tri ân ai đó thì phải sống, phải hành động thế nào, phải làm gì trong khả năng mình có thể để tốt cho đối tượng mình yêu thương, không đi ngược lại với giá trị hoặc đối kháng với quan điểm, con đường của đối tượng mình yêu thương;
Hoặc ảnh hưởng xấu đến đối tượng mà mình nói yêu thương; chứ lời nói yêu thương ai sẽ không có giá trị khi đó là lời nói suông, lời nói yêu thương không thể đi cùng với việc ảnh hưởng xấu đến con đường của đối tượng mình nói yêu thương.
Thế nhưng, (lại cái từ thế nhưng này mà có những việc bất như ý), có rất nhiều việc ta có thể làm cho người mình nói yêu thương, đối tượng mình nói yêu thương nhưng mình đã không làm.
Vì yêu thương chưa đủ hay vì để mình suy nghĩ lại coi có xứng đáng để mình yêu thương hay không? Có khi tôi không thể giải thích được vì sao rất nhiều lời nói yêu thương đã được nói, nhưng những cơ hội gặp nhau thì có người cũng chưa từng nghĩ tới.
Chẳng hạn như những dịp họp mặt kỷ niệm quan trọng cũng không sắp xếp để gặp nhau, suy nghĩ này tôi mong rằng mình đã cảm nhận sai.
Cảm xúc này với mong ước rằng ai ai trong chúng ta khi sống với nhau đều có thể nghĩ rằng:
Tất cả sẽ tàn phai
Chỉ yêu thương ở lại
Những gì trao hôm nay
Sẽ theo nhau mãi mãi
Và mỗi thành viên chúng ta có thể tự trả lời cho chính mình:
- “Cây có hiểu vì sao
- Chim thường kéo về làm tổ”.
Chung quanh chúng ta nhiều người tốt, nhiều người tử tế, nhiều người sống vì cộng đồng Họ cũng cùng giá trị cốt lõi, họ cũng đồng tình với tất cả những gì mà chúng ta đang thực hiện, các bạn bè, đồng bọn chúng ta cùng hướng tới.
Họ cũng yêu thương nhau, họ cũng sẵn sàng bỏ qua cái tôi của mình cho cộng đồng. Nhưng họ đã chia tay nhau, hoặc đang buồn giận hờn nhau.
Tôi tìm hiểu, lý giải được những nguồn gốc của cái “đau đáu xung đột” đó và muốn chia sẻ, mong mọi người hãy: cho nhau tình yêu, hãy thương nhau thật nhiều, hãy mở tấm lòng ra với nhau để sống yêu thương đúng với con người mình mong muốn, với tình cảm mình đã dành cho nhau.
Hãy yêu thương nhau như thuở ban đầu.
Những thành viên năng nổ, tích cực, nhiệt tình, sôi nổi một thời gian rồi sẽ sớm ra đi vì một lý do gì đó. Chúng được giải thích bằng những việc gì đó mà cả 2 bên đều cho là mình đúng.
Không ai trong 2 phía sai cả.
Lúc đó ta thấy mọi quy định, mọi yêu cầu, hay những điều khác ý, khác tính cách nhau là không có gì chấp nhận tất cả. Giống như khi trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt sẽ không thấy những gì không giống mình, hoặc thấy mà cho rằng mình chấp nhận được tất cả.
Lúc đó ta thoả mãn được cảm xúc: sống vì cộng đồng, hy sinh vì cộng đồng, vượt qua được cái tôi của mình cho cộng đồng. Lúc đó những tác động tiêu cực sẽ không thể nào thâm nhập bạn.
Dần dần sự thoả mãn này sẽ giảm dần cảm xúc hạnh phúc, vui vẻ. Nó giảm dần dần, dần dần là điều tất nhiên (mới thịnh, cũ vông đó) lúc đó bạn sẽ tự nhiên “rảnh” để nhìn ra những điều nó tồn tại từ đầu với con mắt soi để giải thích cho sự giảm hoạt động cộng đồng của mình
Rồi những “lời ma quỷ” đã dễ dàng thâm nhập vào ta, để rồi chia tay nhau bằng sự trách móc nhau, chỉ trích nhau dù rằng không ai trong các bên có thay đổi gì về con người, về giá trị cốt lõi, về sự hy sinh cho cộng đồng.
Và rồi từ những người bạn thân, cùng hệ lại trở thành những người không thể gặp mặt nhau, dù rằng trong lòng mỗi người đều nghĩ đó là những người bạn tốt cho mình.
Ai sẽ là người đủ tình thương, đủ tình yêu để mở lòng mình trước? Hãy vì cộng đồng để những người tốt, những người tử tế cùng hợp sức với nhau cho dáng đứng Việt Nam đi!
Nếu cũng tinh yêu đối với cộng đồng, sự hy sinh cho cộng đồng đó là một một mong muốn bằng tĩnh thức, mình thực hiện công việc cho cộng đồng bằng tâm vững chãi, không nhằm mục đích đem lại cảm xúc vui vẻ hạnh phúc cho thân ta, mà là vì muốn đem điều gì đó tốt đến cho cộng đồng.
Tôi tin rằng xã hội này sẽ cải thiện nhiều vì những người tử tế, những người giỏi đã cùng ngồi với nhau để làm điều có ích cho cộng đồng, cho đất mẹ thân yêu.
Cảm xúc của tôi là mong muốn chúng ta yêu thương nhau không vì cảm xúc. vì cảm xúc sẽ tàn phai, Mà là vì yêu thương nhau bằng chính tâm bình an.
Cảm xúc là cái là cái nó đến trong trạng thái tâm an là một hạnh phúc trọn vẹn. Khi đó tình yêu sẽ nó mãi trường tồn.
Xin được kết bằng lời bài hát của nhạc sĩ Trần Long Ẩn để nói lên mong ước của mình:
“Và tôi vẫn nhớ hoài một loài cây
Sống gần nhau thân mới thẳng
Có một cây là có rừng
Và rừng sẽ lên xanh rừng giữ đất quê hương! “
Chia sẻ của Bùi Xuân Thắm