Vài năm gần đây vì ý niệm tập trung phát triển tư duy và năng lực bản thân nên tôi đã sử dụng rất nhiều chiêu thức, phương pháp để khổ luyện và trải nghiệm.
Ví dụ như: Đọc nhiều sách, học nhiều lớp, đi nhiều nơi, chơi với nhiều người thành đạt… Và sau một thời gian kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm tri thức, trí thức của mình cũng dần dần nhiều lên. Tôi bắt đầu nhận thấy mình là một con người thông minh, nhiều ý tưởng
Và vì đó sự lắng nghe của tôi bắt đầu ít lại, có nhiều lúc khi nghe một ai đó nói về một vấn đề nào đó dù mới chỉ nghe vài câu tôi lập tức đoán luôn khúc phía sau và bắt đầu thao thao bất tuyệt. Chưa hết, có nhiều khi chỉ cần có ai đó chia sẻ về cuộc sống, về bản thân, về kinh doanh… chỉ cần nghe một phần câu chuyện tôi đã có thể đưa ra ngay lời khuyên.
Mỗi ngày trôi qua cứ tích luỹ được một ít tri thức tôi lại càng cố tỏ ra nguy hiểm hơn và đưa ra những quan điểm kiểu như “Chân lý”, “Cấm sai” …
Tôi đã lập ra nhiều công ty, cố vấn nhiều công ty, “dạy” cho nhiều “giám đốc” bằng chính những dữ liệu tôi cóp nhặt được trong quá trình trải nghiệm. Vì lẽ đó, đỉnh điểm của sự nguy hiểm hoá bản thân dâng lên cực độ; lòng tự cao, tính tự tôi đã làm cho tôi mê mờ. Và NHẦM rằng mình thật tài giỏi!
Đến những ngày gần đây, sau một thời gian ngồi chiêm nghiệm lại toàn bộ quá trình những việc đã làm, những thứ đã trải và tôi dũng cảm quan sát con người thật của mình, tôi đã bắt đầu nhận thấy tôi thực sự nguy hiểm. Có câu nói của cổ nhân thật đúng với tôi quá
“Bậc quân tử cư xử bình dị để đãi mệnh. Kẻ tiểu nhân hành động nguy hiểm để cầu may”
Tôi đã NHẦM to, Tôi ngỡ rằng khi đọc nhiều, học nhiều, làm nhiều, đi nhiều thì tôi sẽ có đủ tri thức và biến mình trở thành một con người có trí tuệ, Thế nhưng, tri thức chính là cái mà mỗi cá nhân sẽ cóp nhặt theo cách riêng của mình.
Tôi cóp trên mạng một chút, nhặt trong sách một chút, cóp trong qúa trình trải nghiệm một chút và tích luỹ nó thành bức tường tư duy của riêng mình. Và từ đó sinh ra sự suy đoán, suy diễn, suy luận mọi thứ đã diễn ra, đang diễn ra và kể cả chưa từng diễn ra theo quan điểm của riêng mình và nghĩ rằng đó là chân lý.
Sự tự suy đó làm cho cái Tôi của mình càng ngày càng trưởng thành, cảm xúc mỗi ngày mỗi dâng cao dành phần quyết định mọi thứ thay cho lý trí, cuối cùng tôi đã đánh mất mình quá nhiều lần…
Ta có thể là tiến sỹ là giáo sư, ta có thể là chuyên gia nhưng điều đó không đồng nghĩa ta là người hiểu biết nhiều hơn một ai đó. Vì thế giới này bao la, vũ trụ này vô tận, cuộc sống này muôn màu, cái ta được thừa nhận là bậc thầy cũng chỉ là một lĩnh vực nhỏ bé nào đó. Đừng sử dụng cảnh giới đó cho tất cả. Tôi đã nhầm to về khả năng của mình!
Chia sẻ của Nguyễn Thanh Đàm