Thế giới là những gì trong tầm mắt nó, những gì nó thấy & những gì nó biết, và nó cảm nhận lẽ vô thường.
Nó biết có một ông anh không lấy gì làm khá giả, mỗi khi Tết về, dành dụm được ít tiền mua mấy phần quà tặng bà con khó khăn quanh xóm.
Nó biết có những người quen, người chị đã từng dang tay giúp đỡ nó, dù chẳng biết gì về nó, thứ họ có có lẽ là hy vọng niềm tin mình đặt đúng chỗ.
Nó biết có những người phụ nữ dõi theo mỗi bước chân nó đi, thay nó chăm sóc cả đại gia đình.
Nó biết giữa Xì Phố hoa lệ có những thùng trà đá miễn phí, những quán cơm tình thương.
Và một hôm đứng trước khoa hồi sức cấp cứu, nó còn thấy: Tiếng còi ò oe cấp cứu đưa bệnh nhân vào khoa hồi sức. Người nhà cuốn theo, nước mắt ngắn dài.
Tiếng lao nhao bàn tán ngoài hành lang, hỏi han nhau bị gì sao nhập viện. Thật kinh khủng cho một đêm ở khoa hồi sức.
Có chứng kiến mới thấy lẽ vô thường. Những đàn ông khoẻ mạnh nằm dặt dẹo trên giường bệnh. Những cụ già nằm đợi điều dưỡng vệ sinh. Tiếng tít tít của máy tim, máy thổi oxy làm ám ảnh đầu óc!
Nỗi lo toan hằn sâu trên khuôn mặt của những người phụ nữ khắc khổ. Được mất đua tranh, khi vào đến chốn này có lẽ chỉ còn 2 chữ tuỳ duyên!
Hãy trân quý cuộc đời mình, được mất chỉ là lẽ vô thường! Cuộc sống này ngắn trong một hơi thở!
Tèo Tiếp Thị