Các bạn đừng lo cho tương lai của tôi, khi tôi “dám” động chạm đến công ty này công ty kia. Vì tôi không hơi đâu đi làm thuê cho bất cứ nơi nào không đủ khả năng dung dưỡng người khí phách đàng hoàng.
Và bởi thế giới không gói gọn quanh mấy cái tập đoàn, công ty mới tồn tại được 10-20-30 năm ở một đất nước vừa mới thoát nghèo, hay là xoay quanh các ông bà chủ giàu lên nhưng chẳng đóng góp được cho xã hội một mống nhân tài nào mà lại tạo ra đất sống cho loài quỷ ma rác rưởi. Tôi thấy rác thì nói rác, cho người khác còn biết đường mà tránh. Vâng, các bạn đừng lo cho tôi.
Mà hãy lo cho tương lai của những đồng nghiệp đương thời, những thế hệ làm marketing tử tế sẽ bị “bạo hành tinh thần” nơi công sở. Vì những nhiệt huyết sẽ thui chột, những người tốt sẽ hóa điên, những bức xúc xuất phát từ TƯ CÁCH CỦA CON NGƯỜI sẽ giết chết cảm hứng sáng tạo, giết chết nhiều tinh hoa mới chớm của ngành. Không ai đáng phải chịu đựng rác rưởi của hệ thống.
Cuộc sống ở trần gian này thật là ảo diệu lắm. Và thời gian mới là câu trả lời. Nhưng ngay bây giờ là lúc ta cũng nên biết lo cho một xã hội bó tay không thể giáo hóa những mầm bệnh tâm thần chuyên bịa đặt, dựng chuyện, tung tin giả về Covid-19 như trường hợp Nguyễn Thúy Lan ở DigiCity mà tôi đang theo đuổi mổ xẻ mấy ngày nay.
Tôi tin tương lai là của những người sống chất, sống thật. Tương lai không thể là của bọn lý thông ngu bẩn sống chộp giật!
Hà Nội một chiều tối mưa mưa. Nhẹ bẫng trong lòng. Không phải lo lắng gì
Chia sẻ của Tú Bội Đào