Tôi còn nhớ những ngày gần lập xuân năm 2009 chính tôi còn chân ướt chân ráo từ Singapore về sai gòn lập nghiệp, đi khảo sát mặt bằng các con đường trung tâm của Quận 1
Chợt lúc đó đi ngang con đường Trần Hưng Đạo và Đề Thám, ngày đó làm gì sầm uất như bi giờ mặc dù Bùi Viên đã trở thành một phố Tây Balo… Ký ức đó là những căn mặt tiền có các dàn máy photocopy cũ kỹ, mấy cái tiệm chụp ảnh 3×4 nhìn vào vừa bẩn vừa buồn… còn cái tiệm mà tôi thuê ngay 34 trần hưng đạo Q1 phường Phạm Ngũ Lão ngày ấy trước là một tòa nhà hotel xuống cấp với 4 lầu
Mặt đất là một hớt tóc đang thuê nhiều năm của một bà thợ cũng nổi tiếng cả vùng nhưng nhà thì cực kỳ dơ lắm do ngày xưa không có làm hệ thống thoát nước thải đâu, ở trên lầu thì có 1 lối đi riêng dành cho khách tây balo thuê hay những căp gái chuyển giới hay gái đứng đường đưa khách làng chơi lên fuck trên đó….
Lúc tôi quyết định thuê 1 phần trệt của căn nhà đó là tôi đã thuê giá 2000USD, nhà vừa xuống cấp, vừa teo hậu chỉ còn 1.4… vì lúc đó tôi cũng chẳng có kinh nghiệm gì về việc thuê nhà phải chọn “không top hậu” như kinh nghiệm nhiều ông bà kể…
Nhà được tôi cải tạo, tự tay làm gần hết mọi thứ… trang trí cũng bình thường vì khởi nghiệp lúc đó mấy anh em cũng chỉ còn hơn 600 triệu để làm decor và kinh doanh thôi… Sau thời gian vất vả, tôi cũng đã tìm ra được hướng đi đúng cho chewy và chiếc bánh của tôi cũng đã sống và lan tỏa những triết lý tốt đẹp về sản phẩm và con người tới cộng đồng người Việt Nam.
Trong gần 5 năm năm đầu ở đó, tôi đã gặp những con người khác nhau ở đó, cũng thể hiện một phần tính cách và con người của tôi bi giờ và mãi về sau chắc cũng thế…
Bà Vân quản lý khâu Khách sạn cho ông chủ nhà này… bà quê miền Tiền Giang, người tròn tròn múp múp lùn lùn dễ thương, mẹ đơn thân nhưng bà đi làm thuê lâu năm rồi, sống ở khu phố phức tạp này nhiều năm, tây ta lẫn lộn, xì ke ma túy đầy phố… mại dâm tràn lan…. cái hotel ở trên sau thời gian tôi thuê thì tôi mới biết nó là nơi để các bạn bán dâm đưa khách lên lầu, đi tàu nhanh rồi vụt kiếm mối khác… sau này sửa chữa hệ thống cống nhà đó, khổ nhất là đi hốt bao cao su cho sạch sẽ đó… ám ảnh thật sự…
Quay lại nói về cá tính của bà vân, bà trước mặt chủ thì tỏ ra tốt đẹp.. nhưng tâm địa thì kinh khủng, bà có thể chửi nhau với mọi người như là bà bán cá.. toàn lời là thô tục… Tôi cũng từng tin tưởng bà, rồi bà giữ tiền cho thuê nhà của tôi lúc đó và ôm đi trốn luôn, còn nhớ đâu lúc đó cũng vài chục triệu… một bài học về lòng tin từ lúc này đã có…
Ông Tư hàng xóm…. ông làm mô hình salon tóc và massage cho đàn ông hơn 10 năm rồi… ông thuê lại một phần nhà mình trên lầu… để mở rộng… chưa tháng nào ông trả trễ tiền 1 một ngày… một người đàn ông bên ngoài nhưng bên trong là phụ nữ này có một uy tín mà tôi cũng lấy đó để mà học hỏi khi làm kinh doanh…
Thế nhưng cách đây 2 ngày khi thành phố ra lệnh cấm các dịch vụ massage /karaoke/bar thì ông cũng phải đóng… ông gọi cho tôi xin giảm tiền thuê… Tôi cũng đồng ý nhanh chóng thôi vì tôi cũng như ông đang bị ảnh hưởng nặng nề….. câu chuyện thú vị thì ở phần cuối…
Gia đình thằng Lâm xe ôm, nó nghèo lắm, mà vợ chồng nó để 1 lúc 3 đứa… nhìn nó sinh em bé mà xót, vợ chồng không có học, rồi lên thành phố kiếm kế sinh nhai, chồng thì chạy xe ôm, vợ thì đi bán vé số…khi đứa út ừa biết đi là nó đã cho đi theo sống ngoài đường… lem nhem khổ sở… cũng vì thương nó mà cho nó mượn tiền mua cái xe… rồi nó cũng biến mất…
Gia đình ông bà già bán cái tủ thuốc và sửa xe máy ngay góc Đề Thám/Bùi Viện…. gia đình người ta sống và kiếm cơm ở lề đường khu vực đó chắc cũng hơn 20 năm… thời mà tôi còn chưa về.. tôi cũng nhiều lần bị các đồng chí khác áp lực là dọn họ đi đi… cho ít tiền bọn đô thị nó làm cho…. nhưng tôi lại giữ họ, tôi nói đó là miếng cơm của họ… đưa họ đi thì họ sống ra sao? gần 10 năm tôi ở đó… họ vẫn đang sống tốt đó mà…
Gia Đình con cháu của ông đại phú Nhà Hát rạp công nhân… chắc là gia đình mà đã thấy được sự trưởng thành của tôi nhiều nhất… tôi ở đó lập nghiệp, tôi dung hòa với tất cả, tôi chia sẻ cho họ bãi đậu xe mỗi khi nhà hát có suất biểu diễn… tôi là thế đó…
Ông bà chủ nhà của Tôi, họ là người Bắc, di cư vào Nam, ngày xưa cũng nghèo khổ lắm… họ trúng số năm 1997, mua được 1 căn mặt tiền Đề Thám, một căn 34 Trần Hưng Đạo Q1… 2 vợ chồng sống rất keo kiệt… từ thời tôi thuê nhà là 2 vợ chồng còn nợ ngân hàng, lúc tôi về, làm ăn tốt lên, cả khu phố cũng phát triển lên sầm uất…
Đồng nghĩa với việc giá nhà tôi thuê cũng tăng dần đều… rồi họ thoát nợ, họ xây nhà, ho cãi nhau như cơm bữa vì chuyện tiền bạc… họ chia tài sản, sống chung với nhau nhưng mà như chó với mèo… tôi thì tôi quá biết tính của họ… nhưng sự thật là tôi viết lại bài này vì tối qua hôm như một ngày buồn….
Tình cảm và tình nghĩa tôi thuê nhà của 2 vợ chồng này hơn 10 năm… mà họ không hề muốn giúp đỡ giảm giá thuê, mà còn đòi tăng giá thuê nữa khi tháng 5 này tôi phải kí tiếp 5 năm… bà vợ còn nhắn tôi rằng, nếu em không thuê tiếp thì chuẩn bị dọn ra, chi sẽ trả cọc lại cho tôi… cọc của em cũng không nhiều, nhà em vừa sửa chữa năm ngoái… giờ em dọn ra thì em cũng mất nhiều đó…
Đọc thêm các bài khác trong Series bài viết “Bài Toán Chi Phí Vận Hành Và Mặt Bằng Mùa Corona 2020”
- Bài 1: Thương Thuyết Giảm Tiền Nhà Sao Cho Hiệu Quả?
- Bài 2: Đàm Phán Giảm Giá Mặt Bằng Thời Corona
- Bài 3: Thương Lượng Mặt Bằng Mùa Corona: Chân Thành, Thẳng Thắn Và Nỗ Lực
- Bài 4: Sang Nhượng Hé Lộ Về Chi Phí Vận Hành mùa Covid-19
- Bài 5: Sự Thật Về Mặt Bằng Và Giảm Giá mùa Corona
- Bài 6: Cảm Thông… Mùa Em Cô Vy
- Bài 8: Giải Cứu Mặt Bằng Mùa Em Cô Vy
- Bài 9: Buông Tay… Mùa Em Cô Vy
Chia sẻ của Mai Trường Giang