Tôi đã rất nhiều lần cố gắng xoa dịu các cuộc hôn nhân có nguy cơ tan vỡ do người có công danh sự nghiệp yên ấm quay sang oán trách vợ/chồng là dân làm ăn lêu hêu chênh vênh lên voi xuống chó đến cả lúc gánh nợ vào thân. Tôi nói với các bạn, vốn chỉ thích đi làm thuê cho cả tư nhân và nhà nước, thế này:
Người ta phải có phúc phận gì mới “bị” làm chủ DN gánh vác nguồn sống của bao nhiêu kẻ khác. Tiền bạc hay danh phận chỉ là phù du, bởi vì DN của họ không phải là môt phương tiện hay công cụ tầm thường – mà là một cái platform, một nền tảng.
Hôm nào tôi sẽ nói rõ tại sao cần phân biệt thế nào là nền tảng, vì sao nó cao cấp hơn các phương tiện, các công cụ.
Hôm nay chỉ muốn nhấn mạnh rằng, tôi tin cái nền tảng mà người đó kiên tâm gánh vác đã luôn mang lại chữ Phúc cho gia đình bạn. Bạn và con cái mạnh khỏe, an yên, vạn sự hanh thông, thì nên nhớ là nhờ phúc đức được tạo ra từ cái NGHIỆP TỐT mà người đó khởi tạo và gánh vác.
Chừng nào cái nền tảng ấy là nơi tạo ra công ăn việc làm lương thiện, hãy nhớ đó là nghiệp tốt cần trân trọng.
Bởi có mấy vấn đề thế này nhé!
- Làm chủ doanh nghiệp vì trót sinh ra ở vạch đích, con của Bố Già thì phải trở thành Bố Già, di sản phải có người tiếp quản. Không có gì lạ để mà bàn luận.
- Làm chủ doanh nghiệp vì muốn giàu sang phú quý, muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn sống sung túc cả đến đời con cháu chút chít. Không có gì lạ để mà bàn luận.
- Làm chủ doanh nghiệp vì muốn oai phong lẫm liệt, đi đâu cũng được nhiều ánh mắt hâm mộ, nể trọng. Không có gì lạ để mà bàn luận.
- Làm chủ doanh nghiệp vì hoài bão tạo ra một thứ hay ho tốt đẹp và đem đến cho tất cả mọi người, mọi nhà cùng được hưởng. Không có gì lạ để mà bàn luận.
Nên sẽ rất cần bàn luận, khi người ta làm chủ doanh nghiệp với một mục đích: TẠO CÔNG ĂN VIỆC LÀM LƯƠNG THIỆN CHO NGƯỜI KHÁC.
Bạn coi DN là phương tiện để làm kinh tế, làm giàu, rất đúng. Bạn coi DN là phương tiện để làm ra di sản để đời, vinh danh muôn thuở, cũng đúng. Chỉ có điều, Mị hi vọng bạn có thể nhìn nhận thêm một lý do người ta cần làm chủ DN:
“Tôi làm chủ doanh nghiệp thành công vì tôi luôn muốn chăm lo được cho thật nhiều con người!”
Họ xứng đáng được tuyên bố thế đấy.
Ý chí của người chủ doanh nghiệp muốn chăm lo cho cộng đồng lớn đến đâu – và phúc phận anh/cô ta được nhận – sẽ quyết định quy mô để phát triển của DN. Nên cũng không cần phải thắc mắc sao có công ty cứ mãi nhỏ bé xinh xinh dù tiền bạc lời lãi tích lũy vào tay các ông bà chủ qua bao năm cũng nhiều rồi, mà có những công ty mới hoạt động ít lâu nhưng gọi được vốn lớn nên phình to như vũ bão.
Có những người làm chủ chỉ tâm huyết đến lúc vừa đủ cục tiền cầm đi làm nhà đầu tư, chơi chứng, cổ, vàng, đô, nhà đất, tiền ảo… thấy vui hơn làm chủ DN. Lại có người làm chủ DN giá trị tỷ đô rồi vẫn cứ phải lao tâm khổ tứ mở rộng, phát triển nó càng ngày càng đồ sộ, lớn mạnh hơn, vươn xa hơn, tạo nhiều công ăn việc làm hơn.
Lại có người chủ DN mông lung không biết mình sẽ đi xa cỡ nào. Ví dụ một người bạn của tôi. Khi anh bán được một trong những công ty con của mình với giá hời sau bao năm liều lĩnh gánh nợ để nuôi, anh cho là do may mắn. Tất nhiên anh khiêm tốn thôi, nhiều người cho anh vay vốn làm ăn đâu phải chỉ để chờ may mắn, trong tầm nhìn đã thấy thành công rõ rồi.
Nhưng trước thực tế 10 ông khởi nghiệp thì 8 ông tèo, 1 ông thoi thóp, 1 ông sống được tự phải thấy mình may thật. Khi ấy, tôi chỉ gật gù chúc mừng vì chắc là nói về NGHIỆP với người làm khoa học kĩ thuật như anh cũng bằng thừa.
Thế là tôi chỉ tự âm thầm tin rằng mình nghĩ đúng về bản chất phúc phận của DN. Công ty của anh bạn tôi phình ra khủng khiếp trong thời gian trước khi đem bán, trở thành nơi làm việc của hàng trăm người. Tôi chắc chắn rằng Chúa muốn cái tập hợp những con người đấy được yên ổn làm việc tốt đẹp, nên họ mới được chuyển giao suôn sẻ vui vẻ từ một người chủ này sang tay người chủ khác.
Và cái NGHIỆP TỐT anh bạn tôi đã được gánh trong thời gian dài cũng đã đến lúc được chuyển sang người có thể khiến cái nghiệp ấy gia tăng giá trị hơn nữa.
Sau đó được biết anh đang có vài dự án mới nhưng chưa biết chọn cái nào chủ chốt để dồn tâm huyết cho nó, mong nó là một cái di sản đáng để bồi đắp lâu dài. Tôi hiểu rằng bạn đã từng khởi nghiệp vì một đam mê của người làm nghiên cứu, làm chuyên môn, bạn cố sống chết để chứng minh bản thân mình thành công mà thôi. Bạn chưa bao giờ làm một chủ doanh nghiệp với ý tưởng giúp đỡ được người khác và tạo được nghiệp tốt cho mình.
Dù sao thì, do cái mà bạn tạo ra thực sự có giá trị cho xã hội nên bạn sẽ thành công. Chỉ có điều tiếc cho bạn, là bạn chưa nhận thức được giá trị thực sự của việc trở thành một doanh nhân.
Thật ra tôi cũng từng khởi nghiệp, từng làm chủ, với mong muốn tạo ra chỗ làm việc ban đầu cho những người trẻ. Nôm na, muốn dần tạo ra một số cái “boarding house” cho các bạn trẻ như cái Jo trong Little Women, nơi họ vừa kiếm sống vừa nuôi những giấc mơ và khám phá con người thực sự của chính họ – trước khi họ đủ lông đủ cánh và đủ cả quyết tâm để làm những điều thực sự khiến họ hạnh phúc.
Cái Jo trong truyện và phim, trở thành nữ văn sĩ và cuối cùng mở được cả một trường tư thục dạy các môn mà nó nghĩ là tốt cho trẻ con, tạo ra nơi làm việc cho bao nhiêu thầy cô trong đó có cả chồng của nó. Còn tôi thì mãi không nặn được cuốn tiểu thuyết nào và sớm dừng việc làm chủ khi nhận ra rằng tôi không có phúc phận làm NGHIỆP TỐT ấy.
Đến việc có một đứa con của riêng mình để chăm lo cho nó mà tôi còn sợ không dám có, huống chi đòi gánh vác nguồn sống cho bao nhiêu phận người khác trong kiếp này.
Vậy nên chốt lại, tôi dám tự hào vì mình đã từ bỏ ước mơ làm chủ khi biết mình không được Chúa ban cho khả năng tạo NGHIỆP TỐT theo cách ấy; cũng vì thế càng yêu nể những người cương quyết làm chủ với cái triết lí “bao đồng” kia.
Thế giới đang rất khó khăn vì chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đấy, cái chuyện mà vượt qua tầm kiểm soát của tất cả các kiểu chủ – tớ. Nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ vượt qua khó khăn nhờ các ông bà chủ thân yêu sẽ được Chúa ghi nhận THIỆN TÂM.
Như trong Sáng Thế Ký, Chúa muốn tiêu diệt 2 thành Sodom và Gomorrah vì các nơi đó quá hủ bại, tiếng kêu ai oán váng trời đất. Tuy vậy Chúa vẫn chịu đối thoại với một người…
Abraham năn nỉ: Nếu trong thành có được 50 người công chính, Chúa có thể tha cho 2 thành này được không?
Chúa nói được, sẽ tha nếu tìm đủ 50. Abraham lại nói, lỡ thiếu 5 người thì sao. Chúa bảo, vậy đủ 45 là ta tha.
Abraham táo bạo xin “hạ KPI” tiếp, xuống 40, rồi 30, 20, cuối cùng là 10.
Chúa đều đồng ý.
Tiếc thay, Abraham kiếm không đủ 10 người công chính nên 2 thành kia vẫn bị hủy diệt. Tôi tin rằng đó là một ngụ ngôn có tính nhắc nhở rất cao.
Và cũng tin rằng, nhờ đó chúng ta luôn chuẩn bị đủ NGƯỜI CÔNG CHÍNH để thoát khỏi việc vị hủy diệt. Những người công chính được ghi nhận đầu tiên sẽ là những người làm kinh doanh không vì lòng tham sân si, mà làm vì muốn thay Chúa lo toan cho một số người khác.
Nghe có vẻ cổ súy chủ nghĩa “bao đồng” nhỉ? Nhưng mà trong những ngày này cứ muốn nghĩ vậy để le lói một ánh sáng ấm áp cho mình. Để cảm thông với những người không chịu được áp lực khi phải chung sống với một kẻ bao đồng. Vì bản thân tôi cũng đã chối từ cơ hội đó.
Thôi thì coi như câu chuyện của La La Land, đường chia hai lối vì lý tưởng quá khác. Đừng oán trách nhau là bao đồng, là hão huyền. Vì biết đâu phúc phận của nhau là phải giải cứu thế giới chứ không được yên ấm ôm ấp vợ chồng con cái đề huề. Hay biết đâu, buông mình ra, họ lại chập được vào mới một cái vung phù hợp hơn mình.
4g sáng tỉnh ngủ, lên đồng một bài dài quá. Dừng lại đây thôi.
Nhân dịp mùng 1, mong muốn gửi lời chúc các anh chị em bạn bè đang làm chủ doanh nghiệp một tháng High an lành! Cũng chúc các đôi đang chấp chới quyết định nâng hay buông một cách thật nhẹ nhàng, đỡ phải cắm sừng nhau!
Ảnh: Lại xin lên đồng thêm 1 đoạn chú thích vì nnhớ đến House Of Cards và cặp đôi khiến mình hứng thú lập album này.
Lão Tổng Thống đáng ghét vẫn có một bóng hồng đáng nể kề cận, tên lão viết tắt là FU rất bậy. Lão ma mãnh lắm, có lúc khiến người ta ghê tởm. Nhưng lão đã giúp tôi nhận ra tầm quan trọng của việc giảm tỉ lệ thất nghiệp và tạo ra công ăn việc làm mới, khi lão lựa chọn đó sẽ là mục tiêu và di sản lớn nhất mà lão tạo dựng ở địa vị Tổng Giám Đốc Nước Mỹ.
Ngày lão chuẩn bị kí duyệt ngân sách cho dự án tạo công ăn việc làm toàn quốc đó, thiên tai ập xuống mấy bang và lão đành phải chuyển ngân sách đó sang phục vụ công tác khắc phục thiệt hại do bão lũ gây ra. Khổ thân, vậy là chẳng có cái legacy để đời lưu danh sử sách.
Vận đen ập xuống thế khác nào con virus xuất hiện làm bao nhiêu bạn tôi khốn đốn, chắc không phải là ngẫu nhiên đâu. Phúc phận đến đâu, âu cũng là ý Chúa. Có những thứ cần buông bỏ đúng lúc. Vì đó là sự công chính mà ngay cả kẻ háo ham danh vọng ích kỉ nhất cũng buộc phải thể hiện mà không cần lăn tăn bàn cãi nhiều.
Thấu hiểu và cùng chí hướng, cùng style nhìn đời mới song hành dài lâu được như cặp quái đản trong ảnh này, dù chẳng còn yêu nhau đâu, bao nhiêu năm rồi ngủ khác giường và cắm cho nhau vài cái sừng rồi ý chứ. Tình ái không quan trọng nữa, thiên tai đại họa cũng không xi nhê gì, nếu có một mục tiêu chung thật lớn lao buộc chặt nhau vào phải không các mẹ? Không có giấc mơ nào cùng nhau, next cho nhanh.
Chia sẻ của Tú Bội Đào