Ủa sao lại có cái tiêu đề trên. Từ từ để tôi kể cho bạn nghe, sau hơn một năm lắng nghe và học mót các bạn khá lâu tới giờ tôi đã có nhiều thay đổi như này nè:
Mỗi ngày tôi đều dậy sớm, 5h sáng. Vệ sinh cá nhân rồi xuống sân đi bộ, ngắm nhìn những người già tập thể dục, đi cùng họ, hít thở những luồng không khí trong lành đầu tiên ở cái thành phố đầy bụi bặm và chật chội này rồi vào phòng tập (mỗi ngày một tiếng ở đó).
Trở về nhà và nấu thứ mình thích để mang đi làm cho bữa trưa, rảnh rảnh tôi sẽ đọc sách vì tôi sợ mình tiếp tục lãng phí thời gian của bản thân, mỗi ngày 5 ~ 10 trang thôi, không cần nhiều nhưng lại ham. Sức khỏe tốt hơn, cảm xúc tốt hơn, không còn nhiều uể oải mệt mỏi nữa và đủ năng lượng để làm việc tới cuối ngày. Tới giờ nếu một ngày thiếu những thứ đó thì lại thấy bứt dứt khó chịu trong người, nó đã trở thành những điều căn bản không thể thiếu được trong cuộc sống của tôi.
Cũng không biết sao tôi lại thay đổi nhanh và chóng mặt như vậy, có lẽ do ngày tôi bắt đầu gặp nhiều vấn đề.
Hồi đó tôi có một job không quá xịn nhưng cũng không quá tệ, dư giả trang trải cho cuộc sống của bản thân, đi du lịch những nơi mình thích, mua những thứ mình thích và không phải lo về số tiền còn lại trong túi. Không phải dream Job nhưng ít ra nó vẫn tốt hơn ngày còn lông bông như cờ hó, ngày tôi quyết định ra khỏi nhà với 50k trong túi, lo bữa nay bữa mai …
Trong công việc thì không phải một key xuất sắc nhưng dám nhận là có trách nhiệm, sếp cũng không quá yêu, đồng nghiệp không tới nỗi ghét.
Cũng hiền lành tử tế, không ham chơi bời vớ vẩn, và vì lý do nào đó vẫn ưu tiên công việc hơn chuyện yêu đương.
Nhưng mà sao lại không thấy hạnh phúc vậy? Sao vẫn gặp những thứ dở hơi vào người, vẫn thấy những thứ không đúng với lương tâm và suy nghĩ của bản thân…
Dần dần nó cứ vậy và xảy ra nhiều hơn.
Rồi cuộc đời stress rồi, trầm quá rồi, toàn màu xám quá rồi… làm sao đây? nằm đó gặm nhấm nó ư? Cũng một thời gian dài lòng vòng trong sự luẩn quẩn đó. Nhiệt huyết như ngày còn đói đâu hết rồi?
Và tôi phải đi tìm lời giải cho nó, từ đâu đây? lên mạng tìm hiểu, tìm sách đọc. Càng đọc, càng nghe, càng thấy ừ sao nó đúng với những gì mình gặp vậy, đúng cả với những suy nghĩ của bản thân. Cứ vậy tôi chủ động tìm đến sách và nhận ra ích lợi của việc đọc, còn đọc là còn học hỏi, còn tiến lên. Thứ mà tôi bỏ quên mấy năm nay. Thực ra là tôi vẫn đọc, nhưng là đọc những thông tư, nghị định. hihi thứ mà tôi không thích chút nào
Giờ những thứ tôi đọc chủ yếu về tình yêu với công việc, về lĩnh vực mới tôi đang theo đuổi, về những thứ đúng đắn và tử tế trong cuộc sống, về ước mơ… về sức khỏe và tiền bạc.
Tại sao lại là tình yêu với công việc?
Chúng ta mất trung bình 3 năm để làm tốt một công việc cần nhiều chuyên môn, với bản thân tôi là kế toán. Thật kinh khủng nếu một ngày bạn nhìn ra bạn không còn yêu thích nó nữa.
Rồi sao? Bỏ ư? Bỏ là lãng phí 3 năm gắn bó. Ok nếu chấp nhận bỏ bạn sẽ chấp nhận mạo hiểm với những thứ mới, chịu đói một thời gian. Ừ cũng sẽ không sao nếu bạn có một khoản dự trù từ trước.
Và khi nhảy từ bãi này qua bãi khác bạn nhận ra tất cả đều có mùi thối và vì bạn nhảy liên tục như vậy nên chuyên môn của bạn cũng thường thường.
Bạn làm việc không có nhiều tình yêu với nó nên dễ có thể bạn chỉ vì một vài khó khăn mà đâm chán nản, bực tức rồi sau đó nếu không thay đổi được thì chấp nhận chịu ấm ức để gắn bó với công việc đó.
Biết đâu có thể bạn sẽ không được sống là chính mình nữa.
Dần dần bạn sẽ có nhiều ràng buộc như gia đình, con cái… thay đổi mãi được sao? Giống như việc bạn kết hôn, có con 3 tuổi rồi mới nhận ra thằng chồng tệ bạc, đổi chồng ư?
Những người vậy tôi đều thấy thường thường, không đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp được, và thu nhập cũng thường thường. Vì bạn không có nhiều tình yêu cho nó, đôi khi đi kèm với cả sự tính toán nhiều quá, ít chân thành đi, ít nhiệt huyết đi và hiển nhiên sẽ nhận lại ít đi.
Tôi nhận ra bản thân có 2 khoảng thời gian quan trọng trong một ngày, đó là 8 đến 12 tiếng với công việc và khoảng thời gian còn lại cho người mình yêu thương. Từ giờ tới lúc nghỉ ngơi tôi còn hơn 150 nghìn giờ nữa cần lao động và số thời gian tương đương cho người mình yêu. Nếu không tìm ra được tình yêu của mình, tôi sẽ tiếp tục ngồi đó gặm nhấm sự buồn chán chỉ vì đó là nguồn sống, đó là được trả lương “ổn định”. Bi kịch nhỉ?
Vậy nên tình yêu với công việc nó rất quan trọng, quan trọng như người yêu của bạn vậy.
Khi bạn yêu thích một thứ gì đó, bạn sẽ chủ động tìm hiểu, ngấu nghiến như lúc đang đói, đang khó khăn dù bạn chưa nhận được đồng tiền nào.
Và khi đó con đường bắt đầu. Bạn sẽ có đủ ý chí, nghị lực để chiến thắng những thứ khó khăn, những cảm xúc tiêu cực như tắc đường giữa thời tiết khó chịu, khách hàng mất dạy, đồng nghiệp khó ưa, sếp bẩn tính… hay những level cao hơn khác mà tôi chưa có được trải nghiệm.
Vì vậy bạn phải tìm ra nó, bằng mọi giá nhưng đáng lắm. Vì được sống thật với bản thân, với mong muốn, ước mơ đã là thứ gì đó hạnh phúc lắm rồi.
Nói vậy tôi lại nhớ đến lúc mình không còn đồng nào trong túi, đói nhất và đầy quyết tâm nhất.
Và những lúc tôi thấy mình chơi vơi vì không biết mình đang làm gì, yêu thích thứ gì… Hihi
Nằm trên giường và tôi thấy mình vô dụng.
Nằm trên giường và tôi thấy mình mệt mỏi quá vì hôm trước tăng ca uể oải.
Nằm trên giường và tôi thấy mình có nhiều thời gian chết, nhiều thói quen xấu.
Nằm trên giường và tôi vẫn xem Shark Tank và suy nghĩ về nước Mỹ.
Nằm trên giường và tôi vẫn dằn vặt vì những thứ mình làm không nhiều giá trị, những kế hoạch chưa làm được.
Thôi, dừng lại đi!
Này anh bạn, nằm trên giường buồn chán đủ rồi. Có muốn nâng cấp bản thân không??
Nếu có. Dậy đi. Làm đi, hành động đi, thử bằng mọi cách. Nằm đó trái đất vẫn quay còn bạn vẫn như một đống ở đó.
Thử hỏi một kẻ không thể làm chủ bản thân mình thì làm được trò trống gì chứ? Cũng làm gì có tư cách nói đến ước mơ?
Về cuộc sống,
Tôi cảm thấy hạnh phúc từ những điều nhỏ nhặt như anh trông xe mặc áo grab ở phố Bảo Khánh, gầy trọc và đang ăn dở hộp cơm muộn, tận tình giúp tôi lấy xe kèm theo vài lời nhắc nhở về mũ bảo hiểm, giao thông cơ động và đường đi khi tôi ra về.
Khi bác bảo vệ chung cư nhiệt tình giúp đỡ tôi cất giữ xe dù có hôm tôi về muộn quá giờ hầm xe đã đóng cửa.
Về anh thợ sửa xe khi đã 9h tối hơn, anh đang dọn hàng để ăn tối thì xe tôi bị hỏng đành phải mò vào nhưng anh vẫn giúp và thật ngạc nhiên nó FREE.
Và còn nhiều chuyện khác nữa. những lúc như vậy tôi chỉ biết há hốc mồm nói to câu cảm ơn, điều mà ngày trước tôi ít khi cảm nhận được hoặc đa số đều phải dùng tiền để giải quyết.
Để có được những cảm nhận này cũng dễ lắm. Phải sống lành mạnh và tích cực đã, tập thể thao và ăn đủ chất, cái này nó giúp tôi khỏe mạnh, thoải mái đầu óc và chịu khó đọc vì sách là người bạn cuối cùng chịu ở lại trong lúc tôi đang không ổn định như vậy. Nhìn nhận thành thật với bản thân, so sánh, đánh giá môi trường xung quanh và đưa ra quyết định của cuộc đời mình thôi nhỉ?
Làm người tốt thôi chưa đủ, phải sống tích cực. Sống tích cực thôi chưa đủ. Phải là kẻ. (cả vật chất lẫn tinh thần).
Đôi khi thay đổi bản thân như tự giết chết phiên bản cũ của chính mình vậy, đầy khó khăn và đầy quyết tâm.
Vậy hiện tại bạn là phiên bản thứ mấy của chính mình rồi?
Đó là những điều tôi đã trải nghiệm được, những thứ đó làm tôi cảm thấy cuộc sống này ý nghĩa trở lại, có động lực phấn đấu hơn. Do đó phải cảm ơn bạn. Cảm ơn các bạn rất nhiều!
Chia sẻ của Phạm Huy