Khi viết, bạn cố nhào nặn câu chữ sao cho thật hay, thật giống một cha nội nào đó mỗi khi đăng bài là người khác phải trầm trồ.
Nhưng không, bạn có vò não vò chữ tới mấy.
Bạn vẫn không thể viết được như vậy.
Vì bài viết đó không đơn giản chỉ là việc ngồi gõ các ký tự lại với nhau…
Đúng hơn là gõ lại các kiến thức người ta đã lụm được.
Từ việc đi ý tưởng, cách đặt câu, cách đặt vấn đề, dấu chấm, dấu phẩy, kinh nghiệm sống, kinh nghiệm chết… rất nhiều hàm lượng kiến thức trong đó mà bạn không có.
Nên cố như vậy để làm gì? Viết thứ bạn thật sự có chẳng phải nhẹ nhàng hơn sao? Tốn não nhưng lại chẳng ra một thứ gì cả.
Tài liệu X, bí kíp kinh doanh thành công… bạn điền email để nhận nha.
Tôi đã được yêu cầu làm tài liệu như vậy khi làm cho một công ty nọ…
May thay tôi đã sớm nghỉ vì không thể làm được những nội dung như vậy.
Tôi đã nghĩ ai sẽ sẵn sàng học kinh doanh từ tôi khi tôi chưa kinh doanh bao giờ?
Có ai muốn làm ca sĩ lại sẵn sàng học hát từ chị bán cá ngoài chợ? Hay sẽ tìm đến những trung tâm âm nhạc, nhạc viện.
Khi vào vai một chiên da… bạn tư vấn chiến lược marketing, bán hàng, kinh doanh đủ thứ.
Thậm chí thi thoảng đá thêm vài từ tiếng anh để tỏ ra chuyên nghiệp hơn.
Nhưng không… những từ bạn phát âm ra sai trật lất.
Thứ bạn thể hiện đang tát vào mặt thứ bạn khoe mẽ lúc trước “em sống bên châu âu 24 năm rồi nên nói tiếng anh hơi lơ lớ”
Trời bà mẹ, yêu quái không biết từ phương nào tới chưa đánh đã hiện hình.
“Anh viết CV bóng bẩy lên, đừng viết những thứ thường thường đã làm.. Cứ viết những thứ chưa làm cũng được, hơi hướng manager chút, phỏng vấn rồi tính sau”
Hix… Đó là những thứ tôi gặp trong những ngày chuyển việc từ anh chịcounting sang tìm những công việc về marketing để làm.
Rồi tôi lại nhớ lại một câu nói…
“Bạn không thể cho đi thứ bạn không có”
Một câu nói tôi rất thích nhờ Web5ngay, thực ra trong mấy sách tiếng anh cũng có. Nhưng thôi đây là kiến thức tôi nhặt được nhờ ảnh nên xin được trích dẫn lại dù có thể không chính xác.
Nhờ đó, những lần động tay gõ chữ, tôi càng thấu hiểu rằng tôi không thể viết ra thứ mà tôi không có. Nếu có thì cũng chỉ là một bài viết cẩu thả, không thật sự như tôi mong muốn.
Tôi không thể viết ra được một bài viết nếu đầu óc tôi lúc nào cũng lộn xộn, cũng mơ hồ.
Tôi không thể cho người đọc cảm nhận thứ tôi viết, nếu vấn đề đó tôi chưa thực sự trải qua.
Tôi không thể viết để chia sẻ kiến thức nếu tôi chưa thực sự tìm hiểu, chưa thực sự dấn thân vào đó bao giờ.
Tôi không thể chia sẻ sự hạnh phúc hay giàu có nếu cuộc sống của tôi vẫn nghèo, vẫn cảm thấy bí bách, vẫn có những cau có, khó chịu trên mặt.
Tôi cảm nhận được rằng. một tâm hồn lệch lạc thì không thể tạo ra những thứ có giá trị trong lòng.
Nhờ câu nói đó tôi tự tin bỏ qua hết những lời khuyên dối trá, những chiên da tự phong…
Biết chọn lọc đâu là thứ nên đọc, nên học.
Chia sẻ của Phạm Huy