Cách đây 2 năm, tôi từng tâm sự với một chị: “Có khi em đi làm đây chị ạ. Đi làm cho ổn định, chứ ở nhà như thế này bấp bênh quá, ông bà hai bên cứ nói nhiều”. Chị hỏi: “Thế em có muốn đi làm không? Hay chỉ vì người khác nói?”.
Tôi bảo: “Em cũng không biết nữa, đôi khi ở nhà cô đơn quá lại muốn đi làm. Nhưng đi làm rồi chắc được vài bữa là… ngán, chỉ khác là ổn định trong mắt người khác”.
Nhiều lần trong quãng đời làm viết lách tự do, chọn cộng tác với các báo, viết bài PR (thi thoảng mới có job), tôi đã nhiều lần muốn từ bỏ và đi làm như thế. Đó là những lần tôi cứ thấy không biết mình đã sai ở đâu, sao cuộc đời cứ mãi lênh đênh, chẳng biết mình muốn gì như thế.
Phải làm gì để nó khá lên, khi xung quanh là rất nhiều tiếng thúc giục. Còn bên trong cũng nửa gấp gáp, muốn sống vội, nửa lại muốn chây ì, mặc kệ ra sao thì ra.
Nhưng nhờ câu trả lời của chị, tôi phần nào hiểu ra. Chị nói: “Ông bà hay người khác nói chỉ là phụ. Vì bản thân em cũng không ổn định rồi, em thấy mình không ổn định nên không thể thuyết phục được người khác. Nếu em thấy ổn và sống tốt, sẽ chẳng ai còn nói gì nữa cả. Dù cho là em đi làm hay ở nhà”.
Đúng quá phải không? Chẳng qua vì tôi bấp bênh, cứ không tin tưởng vào con đường mình đi, nên người khác cũng hiểu rõ điều này. Tôi thậm chí còn chẳng biết mình muốn gì cơ mà. Đi làm cũng không xong, ở nhà cũng không được.
Kể đến đây, tôi nhớ đến câu chuyện của đứa bạn mình. Cách đây 3 năm, nó từ bỏ một tập đoàn lớn với mức lương hơn 1.000$ để bắt đầu học phun xăm trong một spa bé tí. Hồi đấy, ai cũng bảo nó là điên rồ.
Học ngoại thương ra, không đi làm tập đoàn lớn, chọn an nhàn, sang chảnh mà lại đi theo con đường – trong mắt người lớn ở quê tôi – là chẳng ra gì, chỉ dành cho những đứa thất học đấy. Bố mẹ nó nói mãi, thậm chí bế tắc quá còn muốn từ con.
Nó lúc đó tâm sự với tôi:
“Tao có những lúc khổ lắm, phải ăn mì tôm, cầm cự bằng khoai sắn. Ngày đi làm ở tiệm, tối về chong đèn và luyện tay nghề. Mức lương sau một năm tăng lên được từ 6tr đến 7tr, rồi cứ thế cầm chừng mãi. Nào tiền thuê nhà, tiền học, tiền sống… đủ thứ ở Sài Gòn, nợ nần chồng chất”.
Bố mẹ nó dù khá giả, nhưng nó không dám kêu than hay xin bố mẹ nửa đồng. Từ bé, nó đã ăn sung mặc sướng chẳng ngờ lớn lên lại… cứng đầu như thế. Nhưng nó kiên trì, biết rõ mục tiêu mình đi.
Từ thời đại học, môi nó bị thâm và nó đã tìm hiểu, tiếp xúc với những công nghệ tẩy thâm, xăm môi từ rất sớm, trước chúng tôi đến mười mấy năm. Cũng nhờ vậy mà nó nhìn nhận được thị trường, hiểu nhu cầu sắp tới sẽ lớn đến thế nào. Và nó quyết tâm theo đuổi.
Vì nhờ tư duy học ngoại thương, con đường nó đi cũng có lộ trình bài bản hơn. Nó chỉ theo đuổi những người thầy lớn trong ngành, quyết tâm rèn luyện tay nghề đầu tiên. Được bao nhiêu tiền, nó đổ dồn vào học để mài giũa.
Trong khoảng thời gian say mê nghiên cứu và học nghề này, nó chẳng hề có chút vấn đề nào với hai chữ “ổn định”, thậm chí còn không quan tâm đến việc có 2 từ này xuất hiện trên cuộc đời nữa. Dù mọi người không hiểu, và nói nó gan lì, thì cũng không nghĩa lý gì.
Và đến hôm nay, một spa của nó mở ra giữa quận Nhất Sài Gòn, bé xinh nhưng tấp nập người ra vào. Nó tự làm chủ và có doanh thu ổn định, cuộc sống cứ thế tốt đẹp lên. Bố mẹ nó bắt đầu nhìn nhận thành quả và nỗ lực của con gái. Họ chấp nhận cái tấm bằng đại học của con bị bỏ xó.
Hay chứng kiến mức thu nhập hôm nay của nó có thể gấp 3-4 lần mức lương cũ, và sẽ không chỉ dừng lại ở đó, ai cũng phải gật gù ngưỡng mộ cái sự dám nghĩ dám làm, dám bỏ qua hai chữ “ổn định” để tìm kiếm một trạng thái ổn định bền vững hơn rất nhiều lần như thế.
Nhắc đến câu chuyện này để nói rằng, chúng ta vẫn thường tìm kiếm trạng thái ổn định khi chính bản thân mình không ổn định. Nhưng nếu có mục tiêu rõ ràng, có việc làm khiến mình cảm thấy thích thú và hạnh phúc, dù cho phải nếm mật nằm gai vì nó, thì ta sẽ chẳng quan tâm gì đến hai từ ổn định nữa. Rồi sẽ có lúc nỗ lực được đền đáp. Và đến lúc ấy bạn sẽ thấy con đường mình đi là đúng đắn.
Còn nếu chẳng biết mình thích gì? Thì hãy nghe tôi kể thêm câu chuyện của một bạn trẻ. Bạn từng post trong một group và hỏi những người đi trước. Đại ý rằng bạn mới ra trường nhưng không thích đi làm, chỉ thích ở nhà, đợi người yêu – là chồng tương lai nuôi. Nhưng ở nhà được khoảng 1 tháng, bạn bắt đầu thấy chán. Bạn không biết bằng cách nào có thể tìm ra thứ mình muốn làm.
Và ý kiến phản hồi khiến mọi người đều phải tâm đắc nhất, đó là cứ thử đi. Rằng khi ta còn có tuổi trẻ, thời gian còn nhiều thì phải mạnh dạn thử. Thử đường này không được thì thử đường khác. Dần dần ta sẽ tìm ra con đường mà mình muốn đi. Còn nằm nghĩ thôi sẽ chẳng bao giờ ra được.
Bạn đừng nghĩ đam mê là tự nhiên mà sinh ra. Nó cũng chẳng là cái gì to tát cả mà bạn bám víu vào đó. Đam mê hay ước mơ, đều có thể khác nhau vào thời điểm, tự nhiên sinh ra và đôi lúc đột ngột mất đi. Sẽ có lúc bạn nghĩ đây là đam mê rồi, lúc sau bạn sẽ thấy đó chỉ dừng lại ở thích thôi… Việc của chúng ta là cứ làm đã.
Như chính tôi đây, khi đối mặt với cảm giác bấp bênh và không ổn định, tôi chẳng có cách nào là cứ làm. Tôi đã liên tục viết và viết, cộng tác với hết báo này đến báo khác, thử viết blog, lĩnh vực này sang lĩnh vực khác, làm hết tất cả các dạng bài mà mình có thể, không nề hà nếu được có cơ hội nào đó để học hỏi, rồi lại quyết tâm viết truyện thiếu nhi, đọc truyện cho trẻ con, viết kịch bản, viết bài PR… Đến một lúc cứ viết miệt mài như thế, tôi không nhận ra mình đã “ổn định” từ lúc nào.
Tôi có thu nhập đủ để tạm hài lòng. Tôi đã chuyển qua bước mới là có thể lựa chọn những công việc mình muốn, thay vì ôm tất cả với mọi mức giá như trước đây. Tôi cũng có thể toàn quyền sắp xếp và tự chủ thời gian của mình để giải quyết các công việc.
Mọi thứ trở nên ngăn nắp và gọn gàng hơn, ít nhất là từ bên trong bản thân mình thấy thế. Tôi làm việc hiệu quả hơn, đặc biệt khi được quyền lựa chọn làm những việc mình thích. Tôi cũng có rất nhiều kế hoạch để phát triển thương hiệu hay các dịch vụ có thể cung cấp đến khách hàng.
Đến bây giờ, tôi cảm thấy bên cạnh mình đã không còn những tiếng xì xào hay bảo hãy đi làm đi nữa. Thì cũng chính lúc này, tôi có thêm một hợp đồng rất phù hợp với mình nữa, đó là làm fulltime với đầy đủ chế độ, nhưng chỉ phải lên công ty khoảng 2-3 tiếng mỗi ngày.
Nhưng tôi biết, mình sẽ không đạt đến bước này nếu cứ ngồi đó với câu hỏi làm thế nào để ổn định, nên đi làm hay ở nhà, hay phải làm thế nào để bớt chán, làm việc hiệu quả hơn.
Hay trong việc lựa chọn ngách viết cũng thế. Nhiều bạn mới bắt đầu vào con đường viết và loay hoay không biết hướng đi nào cho đúng. Họ biết mình có khả năng viết nhưng lại không tự tin vào những gì mình chia sẻ.
Thì lời khuyên của tôi là chẳng có cách nào ngoài cứ thế lao vào thôi, cứ viết chán cái này thì viết cái khác, viết về mọi thứ và sau đó nhìn nhận lại. Càng viết, bút lực sẽ càng dồi dào, càng ổn định, mình mới tìm được những chủ đề mình viết tốt nhất. Rồi từ đó bạn sẽ phát triển dần lên, nếu tiếp tục kiên trì.
Có lẽ, khi thực sự bỏ quên câu hỏi “làm thế nào để ổn định” thì đó là lúc bạn trở nên ổn định nhất.
Chia sẻ của Lá Xanh