Mục lục
Nói 10 ngày để gói gọn trong 10 chương vậy thôi chứ nhiều hơn 10 ngày nhiều lắm, hi vọng bài viết này là một người bạn đồng hành và chia sẽ vui buồn với mọi người
Trước khi đăng bài này em đã xoá từ TÔI thành từ MÌNH nghe cho thân thiện nhé, tính viết từ EM vì trong gruop kinh doanh ắt sẽ toàn anh chị lớn tuổi hơn nhưng như vậy nghe giống con gái hay con nít lắm, em còn phải kiếm NY nữa mong anh chị thông cảm
Xe buýt
Không hiểu sao mình cảm nhận rằng nước nào càng phát triển thì xe buýt sẽ phát triển theo, trong tâm khảm của mình Việt nam là nước phát triển hơn cambodia rất nhiều mà không cần con số nào để thống kê hay làm bằng chứng.
Chắc vì cambodia lúc trước chưa có xe buýt nên mình cảm thấy vậy thôi, nhưng dù cho bây giờ cambodia đã có xe buýt rồi thì mình vẫn thấy Việt nam phát triển hơn, đơn giản vì mình muốn tin vậy thôi chứ mình ít tìm hiểu gì trên Internet về 2 nước coi ai giàu hơn ai
Ngồi lên siêu nhân khổng lồ
Thôi mình tạm gọi cambidia là “MIÊNG” đi nhé vì cambodia nghe dài quá như vậy sẽ mỏi tay người viết và mỏi mắt người đọc lắm.
MIÊNG lúc trước còn Nghèo lắm, không biết có chính xác như vậy không hay là do mình nghèo quá nên mình nghỉ miêng nghèo như mình,
nhưng cứ cho là nghèo đi vì chưa có xe buýt như Việt nam
Mỗi lần về Việt nam mà ngồi lên xe buýt mình cảm thấy mình đang ngồi lên 1 cái gì đó rất to, nên mình cảm mình không ngán mấy người chạy xe máy bên dưới,
chắc là do mình lúc đó thích coi phim siêu nhân nên mình nghỉ bản thân như đang ngồi trong 1 con siêu nhân lớn còn mấy người chạy xe máy không thể nào chiến thắng được mình vậy, mặc dù không có cuộc chiến nào xảy ra cả,
nghỉ lại thấy mình hiếu chiến ghê nơi
Ve chai bán đê
Ở Việt nam thú vị nhất là những tiếng rao bán của mấy cô chú chạy xe đạp hay xe về chai… , nói ở Việt Nam thì nghe rộng quá vì mỗi lần về Việt nam mình chỉ biết có 2 chỗ thôi là SÀI GÒN và ĐỒNG NAI,
nhưng ý mình Việt nam có nghĩa là sài gòn mặc dù Việt nam có mấy chục tỉnh thành,
nhưng không hiểu sao mình hay kể chuyện với bạn bè của mình là Việt nam vậy thôi chứ không nói chính xác là sài gòn hay tỉnh nào hết nhưng bài này mình nói nhiều về sài gòn nhé nhưng mình vẫn kể gộp chung là Việt nam như thói quen
Tiếng rao nghe khó hiểu hay là tại mình không quen nghe nên hơi khó hiểu, nhưng mỗi lần tiếng rao của cô chú chạy xe đạp đi ngang là mình hay hỏi dì mình là
“NGƯỜI TA BÁN GÌ VẬY DÌ”
thực sự không biết lúc đó có loa phát thanh để rau hay chưa, nhưng thấy đa số người ta rao bằng miệng thôi, nhưng mỗi lần về Việt nam mà nghe những tiếng rao ấy thì trong mình cảm nhận được sự thân thuộc lắm, thực sự yêu những tiếng rao ấy.
Có lúc tôi thầm nghỉ những tiếng rao là đặc sản của Sài gòn mà ít nơi nào có được. Yêu lắm.
Sài gòn khó có dư
Ở sài gòn vui thì vui, đẹp thì cũng đẹp đó nhưng làm lượm khó có dư, tuổi trẻ hay lấy lý do là lên sài gòn để kiếm cơ hội đổi đời nhưng trong tâm khảm là lên sài gòn là để chơi, để vui thôi chứ dư giả gì đâu hmình nói chung chung mấy bạn mới ra đời như mình thôi, đương Nhiên là có nhiều trường hợp ngoại lệ
Sài gòn thực sự dễ kiếm tiền lắm, chỉ cần siêng năng và đàng hoàng 1 u là khó mà đói lắm nhưng để làm mà dư giả kiểu từ đôi tay trắng mà xây dựng được sự nghiệp lớn thì em rằng hơi khó, nhưng hy vọng là mình nói sai vì mình rất thích sài gòn
Hảo Nguyễn