Ngắn gọn dễ hiểu là quảng cáo là một khoản đầu tư, không phải là một khoản chi phí.
Bạn có ghét bị làm phiền không? Telesales?
Tôi chắc chắn có.
Bạn có ghét bị người khác để rác ở ngõ nhà bạn không?
Tôi chắc chắn có.
Bạn có cảm thấy khó chịu khi đang xem chương trình bạn thích mà quảng cáo hiện ra không?
Tôi chắc chắn có.
Tôi nhớ hồi nhỏ khi đang xem phim hoạt hình mà ông bà thương hiệu nào đó nhảy ra thì trong đầu tôi chỉ muốn 5 phút đó trôi qua thật nhanh.
Dưới góc nhìn của một đứa trẻ thì đó là một thứ phá bĩnh niềm vui của nó.
Khi đi làm ở góc nhìn của một kế toán thì quảng cáo được tôi coi là một khoản chi phí (6427).
Điều này làm thay đổi rất nhiều định nghĩa về quảng cáo mà tôi học được.
Còn trong mắt các bậc phụ huynh của tôi thì quảng cáo toàn nói láo hihi.
Vậy quảng cáo có thực sự nói láo không?
Đúng thật là sẽ nói láo khi bắt gặp những mẫu quảng cáo như này.
Nhà tôi ba đời … chữa bệnh quảng cáo… LÁO!
Hay gần đây nhất xuất hiện các bạn mặc trang phục của người già nhảy một điệu nhảy kì cục gì đó để troll một đoạn quảng cáo xương khớp trên mạng.
Khiến tôi xém cười ra nước mắt.
Bà con cô bác có ai đang ế không? Thử đọc bài này của tôi nè… tôi KHÔNG cam kết chữa khỏi trăm phần trăm.
Nhưng biết đâu chúng ta lại bớt ế cùng nhau hihi.
Nhìn chung chúng ta đều ghét bị lừa đảo, ghét bị người khác nói dối, ghét bị người khác đối xử như một kẻ ngu ngốc.
Nên những quảng cáo trên hên xui thì sẽ lừa được một vài người.
Mà lừa đảo thì chỉ lừa được một lần thôi, ai ngu gì bị lừa tới 2 lần giống nhau.
Nhìn xem trời ơi nó làm phiền người khác mà, nó cố chen chân vào những giây phút thoải mái của chúng ta.
Chúng ta có nên yêu những kẻ vô duyên đó?
Những kẻ vô duyên không biết tán gái và đang ế.
Câu trả lời chắc chắn là không rồi.
Những quảng cáo dạng vậy sẽ chẳng đi tới đâu… ngoài tai tiếng và trở nên vô nghĩa.
Vậy chỗ đứng nào cho quảng cáo?
Câu trả lời là có.
Chắc các bạn 8x, 9xcòn nhớ…
“Kìa cái tay, cái tay, cái tay bắt lấy cái tay, túm lấy cái chân, vớ lấy cái đầu. Cái đầu rất to, cái chân rất dài.
Bay cao nào, nhảy cao nào. Bay cao nào, nhảy cao nao. Nào nhảy cùng …” – Quảng cáo sữa Zin Zin.
Nghe gì mà vui tai, dễ thương, ám ảnh vào đầu không đâu.
Hay kỉ niệm ý nghĩa nhất với tôi chắc có lẽ là thông điệp “làm gì làm, đừng bỏ bữa” trong những video của Grabfood.
Họ đã cho tôi cảm hứng… rằng một ngày nào đó tôi cũng sẽ làm ra những sản phẩm đi vào lòng người như vậy.
Đó là những hôm tăng ca làm việc… mắt gần như cứng luôn với bảng số liệu trên màn hình…
Thôi thì mở Youtube ra tìm những đoạn quảng cáo nào hay hay để coi hihi.
Mục đích là để tìm hiểu về cái thứ mà đang muốn dấn thân vào… xem mặt mũi nó ra sao.
Lúc đó đã biết những cái tên Advertising Agencies, David Ogilvy, Jeremy Bullmore, Philip Kotler… là ông bà nào đâu.
Vậy là trong lúc làm việc riêng trong giờ làm việc đó.
Những thước phim, những lời thoại đó… làm mắt tôi không thể rời khỏi màn hình… chỉ có thể căng ra mà cảm nhận từng chi tiết, từng biểu cảm, từng góc cạnh.
Ôi phê!
À tôi không ăn đồ của Grabfood nha. Đồ đặt Grabfood dở hơn đồ tôi nấu, nên không có chuyện đang seeding giúp họ… mà họ nổi tiếng quá trời, lại ảo tưởng rồi kk.
Tại sao lại kể những câu chuyện này?
Vì những ví dụ trên có lẽ là những minh chứng dễ tìm nhất giữa một sản phẩm được tạo ra từ chất xám, từ công sức lao động, từ sáng tạo, từ kỷ luật.
Dành cho bạn nào hay than những thứ đang làm thiếu sáng tạo và không hiệu quả nè.
Xin mời ngồi lại làm ra một đoạn video được mọi người yêu mến như trên huhuhu.
Những việc vậy thường khó.
Một video bạn đăng lên có thể khiến khách hàng yêu mến bạn hoặc cũng có thể ngược lại.
Và dĩ nhiên chúng ta nên chọn được yêu mến thì hơn.
Yêu mến thì người ta mới chịu dừng lại coi, xem, biết, hiểu, tin, yêu,. rồi làm gì thì làm sau.
Khó hơn nhưng không có nghĩa rằng không làm được.
Và để làm được vậy thì… lại cần phải học rồi.
Tôi cũng đang tự học thôi chứ cũng không có trường lớp nào đâu.
Học cách di chuyển máy quay… ồ sai nét nè… rung lắc nè.
Quay xong nhìn đoạn footage nhàm chán thấy bà. Khung hình, bố cục này chưa đẹp.
Ánh sáng chỗ này không đủ tốt này.
Dựng lên thì có vẻ chưa ổn. Cần phải có kịch bản(screenplay) để tạo nên một câu chuyện thông suốt và ý nghĩa.
Rồi phải tập VIẾT thôi, mỗi ngày phải nghĩ một vài thứ gì đó để viết. Viết thật “chỉnh chu” với khả năng hiện tại.
Viết để tập ngôn ngữ, với ước muốn trở thành một người thành thạo ngôn từ trong tương lai.
Chứ động cơ là những cái like, chẳng thể là mục tiêu được.
Và mỗi khi làm điều gì đó… viết một cái gì đó…
Tôi sẽ nhớ đến những câu này.
“Bất cứ thứ gì những khách hàng đó nhận được từ việc tương tác với một công ty đều nên được xem là một phần trong sản phẩm” – Khởi nghiệp tinh gọn (The lean startup)
Để nhìn lại thứ tôi đang tạo ra…
Tự ăn, tự suy nghĩ về trải nghiệm mà người xem nhận được…
Có chỗ nào như đang tát vào mặt, đấm vào tai họ không?
Hay “kinh doanh là di sản… kinh doanh là đời” – Web5ngay.
“Business is all about legacy” – Gary Vaynerchuk.
Hay như trích dẫn của Bullmore ở trên…
Đã là đầu tư rồi… thì nên đầu tư cho có lời.
Mất công trồng cây thì nên cho quả ngọt, chứ ra trái đắng.
Ăn không nổi huhu.
Thật sự khi viết bài này tôi thấy bản thân cùi bắp thấy bà.
Khi mà tự học, tự làm và tự thấy hổ thẹn cho hiểu biết của bản thân.
Rảnh nên viết ra đây để chia sẻ cùng các bạn chút ít.
Có thể hiện tại chúng ta chưa có đủ điều kiện làm ra những sản phẩm như vậy…
Nhưng chúng ta có thể xem và học tập một cách miễn phí… để một ngày nào đó có thể tự làm cho doanh nghiệp của mình.
Để ý quảng cáo của mấy brand lớn sẽ thấy họ làm hay lắm nè.
Hoặc đơn giản chỉ là đừng làm điều người khác ghét.
Cảm ơn các bạn nhiều nha.
Chia sẻ của Phạm Huy