Mục lục
“Ảo tưởng sức mạnh” ngủ luôn trong chiến thắng
Mình sinh ra ở một làng nghề nhỏ bé ở Nam Định. Thế hệ 9x, 2k sinh ra đều được gửi gắm niềm tin “học để đổi đời”. Đó không chỉ là quyền được học, còn là “trách nhiệm” để bậc sinh thành nở mày nở mặt.
Mình nhờ có giải thưởng của Tỉnh mà được tuyển thẳng vào trường chuyên, cấp 2 đã lên thành phố. Cấp 3 mình không đỗ trường chuyên. Mình học ở một trường cũng top đầu Nam Định, nơi có kiến trúc Pháp đẹp như một tòa lâu đài.
Nhưng họ hàng coi mình là kẻ thất bại đến mức chì chiết trường mình không phải là trường danh tiếng bậc nhất Thành Nam. Cay đắng trong nỗi đau bị ruồng bỏ, mình lao vào học như điên và chưa bao giờ rớt top 1.
Mình tưởng vậy là ngầu, mình chọn Bách Khoa là con đường tiếp theo, sai lầm khi ngây thơ ảo mộng cứ học Bách Khoa ra trường lương mấy ngàn đô. Nhưng chỉ chăm chỉ học để ra trường thôi thì chưa đủ, mình yêu ngành học nhưng không tìm được ánh sáng tương lai, so với cấp 3, mình không hề bỏ 100% nhiệt huyết vào từng bài giảng.
Mặc dù môi trường ở Bách Khoa rất tốt, nhưng mình mông lung đi hết 4 năm Bách Khoa, đến lúc ra trường, cầm bằng giỏi vẫn thấy hụt hẫng. Mình đoán là chính mình lúc chọn trường và lúc đi học không vạch ra định hướng rõ ràng mà chỉ chạy theo số đông nên mới nhận kết quả như vậy.
Bước chân chập chững vào Tiktok
Sau đó, mình đi thực tập ở một công ty, văn hóa khá dễ chịu, công việc cũng thú vị, nhưng mình là con chim cu đậu trên cành đu đủ, thích nổi loạn như bọn trẻ chou mới dậy thì. Mình không thích sáng dậy sớm, tạt đầu từng xe tranh nhau từng chỗ trống đi làm. Cùng với việc suy nghĩ nhiều, mình viêm dạ dày nặng, xin nghỉ việc ở nhà.
Mình lại tìm đến Youtube, bắt đầu với một kênh rất bản năng, video thì phân biệt mỹ phẩm fà kè, video thì sách nói, video thì chó mèo. Mình chỉ tâm niệm một điều đơn giản: làm điều ý nghĩa mà người khác cần. Thì đúng, có người quan tâm mỹ phẩm, có người quan tâm sách, nhưng không ai quan tâm cả đống thập cẩm trên một kênh mới toanh trừ khi là dạng video đời sống xoay quanh một nhân vật mà người xem quan tâm.
Mình chẳng là ai, một kênh mới nhưng lại không biết mình thật sự muốn gì, cuối cùng thất bại.
Tháng 2 năm 2020, mình mất việc (một công việc part-time thực tập làm mẹ) vì Covid nổ ra. Mình ngồi ở nhà, suy nghĩ cẩn thận về kênh Youtube đã làm và lý do thất bại.
Ngoài yếu tố nội dung, mình cho rằng Youtube đã bão hòa. Mình quyết định debut bằng Tiktok. Trước kia mình cũng “chơi” Tiktok đúng nghĩa là chơi luôn. Thấy các chị nhảy nhót biến hình cũng làm theo, mà khổ nỗi nhan sắc của mình không đủ dùng, mỗi video lèo tèo vài trăm lượt xem, cả cái kênh đúng như một trẻ chou chưa lớn.
Lần này quay lại mình đã nghiên cứu kỹ hơn. Hồi đó rộ lên trào lưu ăn vụng trong phòng ngủ, mình học theo, cũng để ý góc máy, cách quay. Vừa up video lên lập tức có 1 follow. Mình sướng đến phát điên, lần đầu tiên có người follow mình, thế là nội dung hay đúng không? Thế là mình sắp viral đúng không?
Nhưng cái video dừng lại ở vài nghìn lượt xem. Lúc đó so với video biến hình 200 lượt xem thì mình thấy vài nghìn lượt xem cũng được rồi.
Hôm sau mình lại làm 1 video hướng dẫn cách làm nước gừng trị ho đấm con cô vít, video đó viral đạt 200K view ngay hôm đó, một loạt page lấy video ấy up lại. Mình lại tưởng thế là ngầu, tức là chỉ cần bắt cái gì trend trend hot hot là được.
Bữa sau thấy video một anh tên Vinh dạy cách quay video bắt trend nhảy múa gì đó trên mạng, học theo ảnh làm 1 video hướng dẫn y vậy. Ủa thế mà không có ai xem, kỳ vậy? Cũng là trend mà?
“Biết mình, biết ta” trăm trận đỡ flop
Mình tự hỏi bản thân mình muốn làm gì, xem xét lại cả cái kênh thì review lẹt đẹt, quay bắt trend flop, chỉ có video nấu ăn thu hút người xem. Quyết tâm làm dạng nấu ăn, mình học hỏi đàn anh bên Douyin thấy họ quay thế nào, đặt góc máy ra sao, khúc thành quả họ cho người xem thấy thế nào. Bùng nổ, có đợt cả tuần mình đều là video triệu view, đỉnh thật sự.
Nhưng rồi mình nhận ra, với hàng loạt sự bùng cháy ấy vẫn ít ai nhớ được đến mình, có lẽ thương hiệu cá nhân mình mờ nhạt quá vì video chỉ là nấu ăn và chèn nhạc. Mình quyết định phải lồng tiếng.
Thời gian đầu một loạt comment từ Youtube đến Tiktok đều nhận định giọng mình giống với giọng một người khác, lúc đó mình khá tự ti. Mình cứ cảm giác không ai chấp nhận giọng mình, mình cứ sợ hãi không biết nên lồng tiếng hay không, mỗi lần chuẩn bị thu âm là do dự.
Vì vậy thời điểm đó mình chơi trò test thị trường, 50% video lồng tiếng, 50% chèn nhạc. Nhưng suy cho cùng, mình nhận ra giọng nói sẽ là yếu tố níu người dùng tốt hơn, mình quyết định toàn bộ video lồng tiếng. Xây dựng hình ảnh là cô gái trẻ trung thích nấu thích ăn, mình còn siêng xuất hiện với nụ cười mỗi khi được ăn ngon.
Tập quen với quan điểm trái chiều
Việc thay đổi nhấn nhá vào thương hiệu cá nhân, giọng nói, nụ cười tạo dấu ấn đậm trong lòng người xem, nhưng cũng mang đến nhiều rắc rối. Sau những comment làm mình tự ti về giọng nói thì cũng đến lúc người xem chấp nhận và dần nhận ra đó là giọng mình.
Tiếp tới là những comment rất miệt thị ngoại hình mình, kiểu như giọng hay mà mặt xấu thế, thất vọng thế bỏ follow, mặt dính gì thế, răng thế kia không đi niềng à? Mỗi lần đọc được các comment như thế, mình đều bình tĩnh suy xét lại.
Nếu comment thuần hạ bệ mình, mình sẽ không quan tâm. Nếu đó là body samsung mà mình nhận thức được thì mình sẽ bỏ qua. Nếu đó là lỗi makeup, lỗi về nội dung thì mình sẽ tiếp thu ý kiến, chỉn chu hơn những lần quay tiếp theo. Nhờ các comment tiêu cực mà mình nhận ra thiếu sót bản thân.
Kiên định, chỉ mình mới biết mình muốn làm gì
Quen với công việc freelance, mình yêu việc một mình một làn. Mình thích tự bản thân đặt ra giờ làm việc, tự bản thân đặt và thực hiện deadline.
Nhiều khi đối tác không nói thì câu cửa miệng của mình sẽ là “Em sẽ làm việc A, gửi lại muộn nhất 24h ngày B”, mình cảm thấy đấy là trách nhiệm và thái độ với nghề. Thu nhập của mình cũng ổn, chỉ có điều mình trái ngành.
Nhưng mẹ mình lần nào gọi cũng thở dài “hay là tại mẹ cho mày ăn học nhiều quá, mày toàn nghĩ ra những thứ quái dị”. Mình chỉ nói “vậy mẹ muốn con chạy vạy đi “xin” một công việc biên chế, rồi cả đời cứ thế thôi sao?”. Mẹ mình lặng im, cứ thế bị thuyết phục mỗi lần mình biếu mẹ tiền đi chợ.
Lời cuối
“Hoa không trăm ngày sắc, người không ngàn ngày thăng”. Mỗi kênh sẽ có một thời điểm thăng hoa nhất định, quan trọng phải nắm bắt được tình thế. Và khi kênh chững lại việc cần làm là bình tĩnh đánh giá khoảng thời gian đã qua chứ không phải nản lòng.
Có những bạn hay nhắn tin cho mình, hỏi em có ý tưởng này, ý tưởng kia, chị thấy sao? Mình cũng tư vấn. Trò chuyện xong, lâu lâu mình hỏi thăm vẫn thấy đó là ý tưởng trong đầu.
Em ngại quay lắm, em sợ người ta cười, giọng em địa phương lắm sợ không ai xem, em phải đầu tư máy móc như studio, thuê người quay dựng cơ. Nhưng lúc các bạn đắn đo đã có người chớp lấy cơ hội và viral rồi. Làm thì có thể thắng có thể thua, nhưng không làm thì thua chắc chắn rồi.
Mình không khuyên các bạn phải quá mức chỉn chu xịn xò hay làm xuề xòa cho qua trong video đầu tiên. Chỉ cần đó là video có nội dung hữu ích, không vi phạm chính sách của nền tảng và quan trọng bạn dám làm là được.
Chia sẻ của Quỳnh Trần