Mục lục
Lời nói hoa mỹ mà không chân thành thì cũng không thể đi vào lòng người. Bạn có cố gắng chưa chắc đã thành công. Nên đừng vội vàng làm gì.
Câu chuyện thứ nhất
Mặt trời lên đến đỉnh đầu bạn mới thức dậy, mắt nhắm mắt mở, vừa đi vào bếp pha cà phê vừa phàn nàn đủ thứ chuyện Đông Tây: Tình hình dịch bệnh diễn biến phức tạp, thành phố giãn cách. Cả tháng nay bạn chưa ra khỏi nhà. Không còn được vây quanh bởi đám đông ồn ào, sống giữa bốn bức tường, tối ngày phải đối diện với chính mình. Bạn không yêu bản thân đủ nhiều nên sinh ra chán.
Bạn nói: “Không biết ngày mai sẽ sống chết ra sao… ” Rồi quay ra hỏi mình: “Cậu có sợ không?”
Mình gật đầu, bảo: “Sợ thì cũng hơi sợ. Nhưng giả sử ngày mai chết, hôm nay lết được bước nào thì vẫn cứ phải lết. Chuyện gì còn làm được thì vẫn cứ phải làm. Cho đến hơi thở cuối cùng! Tớ không có thói quen nghĩ về những điều mà mình không thể kiểm soát. “
“Nhưng dù muốn hay không, chuyện đó sớm muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến cậu. “
“Vậy thì đến đi!” Mình nói. “Binh đến tướng chặn. Nước dâng xây bờ. Việc gì đến thì ắt sẽ phải đến. Ngồi một chỗ lo lắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Thay vào đó, sao cậu không thử đổi cốc cà phê này thành một ly chanh sả mật ong? Ngày mai sao không thử dậy từ lúc 6 giờ tập thể dục trên sân thượng? Hoàn cảnh thường xuyên biến đổi, nhưng cậu thì vẫn luôn là cậu, không phải sao?”
Như thấy có lý, bạn mỉm cười đồng tình: “Ừ! Thôi kệ đi!”
“Thôi kệ đi!”, chỉ một câu ba âm tiết đơn giản, nhưng lại biểu hiện một thái độ sống đầy bao dung và lạc quan. “Thôi kệ” cũng là câu cửa miệng của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn lúc sinh thời. Mỗi khi gặp chuyện không như ý hoặc bị người khác gièm pha, hiểu lầm… ông chỉ nhẹ nhàng buông ra một câu “Thôi kệ”, rồi chẳng nghĩ gì nữa.
Ngày hôm nay là dịch bệnh, ngày mai là nhân họa, thiên tai… trăm ngàn biến cố. Đứng trước trời đất mênh mang, con người dù có lòng cũng vô lực phản kháng. Phải chấp nhận rằng cuộc sống có nhiều việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát, chúng ta dù cố gắng cách mấy cũng không thể thay đổi. Mải ngoảnh lại quá khứ, mải lo lắng tương lai, chi bằng sống tốt ở hiện tại, cố gắng làm tốt những việc mình vẫn có thể làm.
Bạn sống tốt, trời xanh chưa chắc đã an bài.
Nhưng nếu bạn sống không tốt, thì chẳng cần trời đất nào hết, tự bạn đã hủy hoại chính mình rồi.
Câu chuyện thứ hai
Mình có quen một bạn nhà văn trẻ, không quá thân nhau nhưng cũng xem như “Người cùng một thế giới”. Bạn từng phát hành nhiều cuốn sách, theo thời gian dần xây dựng được danh tiếng, có được lượng độc giả trung thành.
Một hôm, bạn chủ động nhắn tin trò chuyện với mình. Bạn nói: “Tớ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ. “
Mình hỏi lại: “Vậy với cậu, thế nào mới là đủ?”
Bạn trả lời: “Tớ muốn mua nhà, mua xe, muốn những con số trong hợp đồng khi nói ra phải khiến cả thế giới kinh ngạc. ” Rồi bạn vạch ra một kế hoạch chi tiết, từng bước, từng bước phải làm thế nào để đạt được mục tiêu đề ra.
Mình nghe xong liền bảo: “Tớ rất hiểu cảm giác của cậu. Nhưng nếu cậu có suy nghĩ như vậy thì thật sự không thích hợp để làm một nhà văn. “
Bạn thoáng im lặng. Mình lại giải thích: “Cậu cầm bút để hướng mọi người đến những điều tốt đẹp, giúp họ gạn lọc những so đo hơn thiệt thường ngày, nhưng bản thân cậu lại quá tính toán và nặng nề chuyện danh vọng, vật chất, cậu không thấy mâu thuẫn sao?”
“Vậy tớ muốn kiếm tiền là sai ư?”
“Không sai! Ai mà chẳng cần tiền để sống! Ý tớ là… Mỗi nghề nghiệp đều đòi hỏi những tiêu chuẩn rất riêng. Với một doanh nhân chẳng hạn, thì doanh thu và lợi nhuận của doanh nghiệp phải đặt lên trên hết. Nhưng nếu cậu đã lựa chọn con đường của một nhà văn, vậy thì nên chăng, hãy bớt để tâm đến chuyện tiền bạc, vật chất, để trái tim giữ được sự đơn thuần vốn có. Những nhà văn kiệt xuất nhất trên thế giới, cậu có thấy ai tuyên bố rằng mình muốn trở thành tỉ phú không?”
Vài tháng sau, bỗng thấy trên trang cá nhân của bạn xuất hiện một bài đăng theo kiểu “bóc phốt”: Câu chuyện được tóm tắt như sau: Một em độc giả đặt mua sách của bạn, nhưng khi sách ship đến nhà thì lại… đổi ý không lấy nữa.
Đúng lúc tâm trạng không tốt, bạn đăng một bài viết với hàm ý mỉa mai, câu chữ sắc bén, còn đính kèm bức ảnh chụp tin nhắn giữa bạn và em độc giả kia làm bằng chứng. Dưới phần bình luận, không ít người hưởng ứng nhiệt tình, chĩa mũi nhọn về cùng một hướng với bạn. Sau đó bạn còn nhắn tin cho mình, kể đầu đuôi câu chuyện rồi hỏi: “Thế có tức không?”
Mình nói: “Nếu buộc phải rạch ròi đúng – sai thì đương nhiên em ấy sai, cậu đúng. Nhưng chuyện nhỏ như vậy cũng không bao dung được, vậy thì cậu làm nhà văn kiểu gì?”
Thời gian cứ thế trôi đi, mình bận rộn công việc nên không liên lạc với bạn nữa. Một hôm tình cờ vào trang cá nhân của bạn, thấy những bài đăng không có nổi 100 lượt thích. Cuốn sách gần nhất được xuất bản đã từ… 5 năm trước rồi. Lần này thì mình chủ động nhắn tin hỏi thăm bạn.
Và bạn nói: Bạn mệt rồi! Ảnh bạn chụp đăng lên Facebook toàn dùng filter. Sách bạn viết cũng chẳng thể hiện con người thật của bạn, đơn giản chỉ vì được số đông hưởng ứng nên mới tiếp tục phát triển theo hướng đó. Bạn yêu câu chữ, nhưng càng yêu cảm giác được số đông tán dương và ngưỡng mộ. Mọi người đến với bạn vì tài năng, nhưng rời đi vì “lệch sóng” với trái tim của bạn.
Việc làm không xuất phát từ trái tim thì không thể chạm đến trái tim. Nội tâm quá nhỏ bé. Tô vẽ bên ngoài bao nhiêu cũng chẳng ích gì cả. “Cái lõi” đã trống rỗng thì lớp vỏ có đẹp đẽ bao nhiêu cũng không quan trọng. Vun đắp xây dựng nên một hình tượng hào nhoáng, lừa mình dối người trong chốc lát, nhưng đến cuối cùng chẳng thể giữ lại được chân tình.
Thiếu đi lòng chân thành, “Đắc nhân tâm” chỉ là một cuốn sách dạy những thủ thuật đầy toan tính.
Để người khác đến với mình thì tài năng thôi là đủ, nhưng muốn họ ở lại lâu dài thì buộc phải học cách thành tâm đối đãi, lấy ra trái tim thuần khiết nhất.
Nhà đẹp, xe sang nhỏ bé quá!
Có được lòng người sẽ có cả thiên hạ.
Chia sẻ của Phương Linh