Đó là lần đầu tiên Hoài tới đại học Nông Lâm. Ngôi trường xa xôi của khu vực Sài Gòn. Từ chỗ Hoài qua đó khoảng 30km.
Lúc đó Hoài là PG app tức là Promotion Girl : Chỉ những cô gái có vẻ ngoài quyến dũ, dáng người đẹp, chiều cao đạt tiêu chuẩn , giọng nói dễ thương dễ dàng quảng bá sản phẩm cho các thương hiệu , siêu thị hay doanh nghiệp nào đó. “ Mới sợt google thấy từ điển nó nói vậy á. Chứ Hoài không có tự nói nha không tin bạn sợt cũng sẽ biết nè . hì “
Sản phẩm đợt đó là app vay tiền. Một sản phẩm mà Hoài đánh giá là khó nhất trong cuộc đời Hoài cho đến thời điểm này.
Thật sự ngày mình nhận dự án marketing sản phẩm này . Mình chẳng có niềm tin nào về nó luôn đấy. Có dự án thì làm thôi . Mông lung như một trò đùa .
Giờ ngẫm lại mới thấy mình liều. Mà liều mới ăn được nhiều. Thế là chuyện gì tới cũng tới
Hoài nhận địa điểm ở Đại học Nông Lâm.
Trước mắt Hoài là một ngôi trường rừng rú. Cây cối um tùm.
Thấy lạ lạ Hoài đi vào sâu bên trong .
Chưa thấy gì hay ho cả . Chỉ thấy mệt . Bắt đầu chán chán rồi á . Bên này xa quá.
Ấn tượng của Hoài với sản phẩm này là về cách thiết kế logo và thương hiệu của nó quá đẹp. Đặt ở đâu nổi ở đó. Nó ấn tượng với Hoài cho đến thời điểm này. Tất cả quy trình đều chỉnh chu và rất chuyên nghiệp.
App vay tiền và đầu tư tiện lợi. Có thêm quỹ đầu tư nước ngoài rót vốn vào đó. Nên họ làm rất bài bản.
Khó nỗi nó yêu cầu cao quá nên Hoài gặp rất nhiều rắc rối trong việc quảng bá sản phẩm cho khách hàng .
Đầu tiên là phải giới thiệu sản phẩm, sau đó là tải app rồi đăng ký thông tin, Đăng ký thông tin xong phải chụp CMND hoặc thẻ sinh viên rồi còn đợi duyệt nữa thì mới tính là hoàn thành.
Giới thiệu thôi đã khó rồi giờ còn bắt đăng ký thông tin rồi còn chụp CMND nữa, đã vậy còn đợi duyệt. Nghĩ tới là muốn chửi thề. Không có chút niềm tin nào cả, chán chẳng muốn nói.
Nghĩ vậy đó nhưng vẫn phải làm. Nhóm Hoài có 6 đứa. Chia ra mà đứng rồi đi vòng vòng xung quanh trường.
Đi cùng Hoài là Linh . Bạn thân của Hoài . Vì còn nhiều thứ xa lạ và chưa hiểu địa hình nên hai đứa cứ kè kè với nhau.
Nhân lúc trường vắng tanh vì sinh viên chưa ra . Hoài kéo nó lại ngồi ở hàng ghế đá trước thư viện trường để bàn kế. Chứ giờ là chưa gì thấy không khả thi rồi á
Hoài hỏi nó: Ê mày! Nếu mày chưa biết gì về app này . Thấy mặt tao giới thiệu mày có tải không?
Linh nói : Không??
Hoài : Để tao giới thiệu thử, mày nghe coi lọt tai không nhé. Không là rụng hết đó.
Nói rồi 2 đứa cứ bàn qua bàn lại cả tiếng. Cắt bỏ nhiều khúc. Chỗ này dài quá không cần thiết bỏ đi, khúc này không quan trọng thôi đừng nói, … cứ vậy cắt dần cắt dần. xong không biết nói gì luôn.
Đang tập kịch bản thì chuông reo . Đám sinh viên ùa ra . Hoài đứng ở cửa từng lớp. Chúng nó nhìn mình như sinh vật lạ. Có gì đâu chứ.
Hoài cũng nhìn từng hàng đi qua mà không biết làm gì hết. Tại vẫn còn run. Cho đến khi có một bạn gái lại hỏi mình.
Cái gì đây bạn? giọng nói trong trẻo vang lên. Kéo hồn Hoài về trở lại
Hoài: À! Đây là app vay tiền . Phù hợp với sinh viên trong điều kiện khó khăn thế này. Mình thấy nó hay lắm . Bạn muốn tìm hiểu không
Bạn Nữ: À, mình không khó khăn. Cảm ơn bạn
Hoài: Chả biết nói gì hết.
Nhưng mà bây giờ tự nhiên Hoài thấy tự tin hơn. Nên Hoài không đứng nữa mà Hoài đi, xông thẳng tới trước mặt mấy bạn đó luôn. Gặp ai Hoài cũng nói app này hay lắm tiện lợi vô cùng. Nhưng mấy bạn đó không thèm trả lời Hoài. Họ liên tục lắc lắc đầu.
Buồn bã quay trở về ghế đá.
Hoài kéo áo Linh nói: Ê mày: Mình đi lộn trường rồi , trường này toàn rich kids . Chúng nó có khó khăn đâu mà vay tiền. Nhắc đến tiền còn chẳng buồn quan tâm giờ mình phải làm sao
Linh : Không tao nhớ trường này nó nghèo mà. Mày tìm đứa nghèo mà tư vấn
Hoài : Gặp trúng con điên này nữa. Mày chỉ tao đứa nào nghèo xem. Không lẽ câu đầu tiên tao phải hỏi : Bạn có nghèo hay không
Thôi đi . Nói chuyện với mày, tức chết
Lần quần một hồi cũng tới giờ trưa. Vẫn chưa chốt được app nào hết. Cơn chán nãn bắt đầu ngày một cao.
Đổi địa điểm Hoài chạy lại chỗ căn tin, xem có hứng chút phong thủy nào không.
Thấy mình đứng, Có một bạn nam lại hỏi. Cũng câu như cũ
Đây là gì vậy em
Hoài: Lần này mình tỉnh hơn rồi không trả lời như trước được. Hoài nói : Anh có nghe nói đến đầu tư không.
Bạn Nam : Có , bố anh đầu tư chứng khoán. Anh có nghe nói
Hoài: Anh hiểu gì về đầu tư nói em nghe thử
Bạn Nam: Cũng khá am hiểu
Hoài : sau khi cười nói Hoài vào vấn đề chính. Bạn ấy cũng rất hứng thú. Thế là bạn ấy quyết định tải app.
Đăng ký thông tin xong.
Ngặt nỗi vì đi ăn trưa nên bạn ấy không mang theo CMND cũng như là thẻ sinh viên.
Thế là xong. Tất cả công cốc từ nãy giờ tư vấn.
Hazz! Chán chẳng muốn nói .
Chán càng thêm chán. Hoài cũng đi ăn.
Linh cũng như Hoài . Hai đứa lẳng lặng ăn rồi tìm chỗ nào nghỉ một xíu để chiều tiếp tục.
Ngồi ngắm cây nghe chim hot. Tiếng heo , bò rú đâu đó nữa. Hoài bất giác nhận ra. Thế quái nào mà nhọ dữ vậy. Từ sáng giờ mà chả làm ăn được gì hết. Cả ngày của mình bỏ không như thế này sao.
Chỉ cần bây giờ. Mà họ có cầm theo CMND hoặc thẻ sv thì ok
Linh: Đi học thì cầm theo để làm gì
Hoài : Cũng đúng. Vậy thì tới nhà nó đi. Chẳng phải nó để CMND ở nhà sao
Linh: Mày còn tỉnh táo không
Hoài : Sắp điên rồi nè. À mà. Sao mình không nghĩ ra nhỉ.
Hoài quay qua hỏi Linh liền: Sinh viên tập trung ở đâu
Linh : Kí túc xá
Hoài: Đúng rồi nó đó. Kí túc xá Cỏ May
Linh: Đi nhanh nhanh. Nói là làm . Cả hai kéo nhau qua đó
Đến kí túc xá một khuôn viên rộng thênh thang, Hoài cứ chậm rãi bước đi, vừa đi vừa trầm trồ. Sao mà rộng quá. Đi một hồi Hoài không thấy Linh đâu nữa, Hoài đi xa quá thì phải.
Mà lạ thật. Lần đầu Hoài thấy. Trường mà có tên đường. Tức là nó quá nhiều đường nên phải để tên. Vậy là biết nó rộng quá là rộng luôn đấy chứ.
Đi tiếp mà chẳng thấy ai. Cũng không biết ra hướng nào. Nên Hoài cứ xà quần xà quần . Không có ai để hỏi luôn.
Bất chợt trời đổ mưa. Hoài chạy vào nấp chỗ mái hiên.
Hoài cũng thấy có một bạn nữ gần đó
Cũng thẩn thơ giống mình.
Mình mở lời nói chuyện: Bạn vừa đi học về hả
Đó là Thảo. Sinh viên năm nhất . Giống Hoài.
Thảo nói: Bây giờ mình mới đi, mà mưa quá mình vào trú.
Thảo hỏi: Bạn từ đâu đến.
Hoài giới thiệu bản thân . và giới thiệu đang làm PG app vay tiền
Đây là lần đầu tiên mình đến đây . Nhưng trường bạn giàu thật đấy. Chẳng ai quan tâm đến tiền bạc cả. Toàn là cô cậu ấm không.
Thảo: Sao bạn lại nói vậy. Không giấu gì bạn mình bị nợ học phí 2 kì rồi. Mà không biết xoay làm sao.
Hoài: Ừ nhỉ, Chỉ có nghèo nó mới ở kí túc xá chứ giàu nó thuê phòng riêng hoặc ở khách sạn rồi.
Hoài bắt đầu phân tích cho Thảo về chính sách cũng như thời hạn trả. Hoàn toàn phù hợp cho sinh viên. Nhưng để vay với số tiền để trả hết học phí thì Thảo cần có sổ hộ nghèo. Thì mình mới giúp Thảo được.
Thảo thích lắm. Tải app và đăng ký ngay.
Thảo là khách hàng đầu tiên kể từ khi Hoài nhận nhiệm vụ. Nên Hoài chăm sóc tận tình hết mức có thể
Một bất ngờ nữa là Thảo là lớp trưởng và cũng là bí thư đoàn. Nên thảo giúp Hoài chia sẻ về lớp . Lớp đại học gần 80 người . Thế là Thảo xin phép giảng viên. Mọi người đều đồng ý và thích thú.
Thêm cái nữa. Thảo cũng chơi với các bạn cán sự khác. Nên tiếng lành đồn xa. Mỗi lớp như vậy là 80 sinh viên.
Ôi hạnh phúc. Ngày hôm đó Hoài bội thu. Bao luôn cả nhóm
30 chưa phải là hết. Nếu bạn thật sự cố gắng thì mọi việc bạn dấn thân không có gì là vô nghĩa cả. Rồi bạn sẽ nhận lại được một trái ngọt nào đó. Hoài vẫn luôn tin là như vậy
Đối với những sản phẩm khó đặc biệt là sản phẩm phân khúc giá cao. Bạn phải từ từ. Xây dựng niềm tin từng chút một. Đủ niềm tin sẽ tự chốt thôi
Bài học tiếp nữa: Làm việc gì cũng cần bình tĩnh. Đừng manh động, không biết thì đứng yên đừng đi đâu hết . Suy xét mọi việc. Tư vấn cái khách hàng muốn nghe. Đừng chỉ tập trung nói cái mình thích
À còn nữa. Cẩn thẩn có dịp qua bên Nông Lâm đừng để lạc giống Hoài. Lạc trong trường mới đau chứ ( Cái này Hoài khịa vui thôi. Đừng bắt chước)
Chia sẻ của Hiền Hoài