Và cũng giống như mình, từ khi làm cái nghề “ làm dâu trăm họ” này thì miệng lưỡi mình cũng mềm ra. Không phải vì nói lời xu nịnh hay ba phải hay sai sự thật để bán cho khách món hàng không đúng nhu cầu thực sự của người ta.
Mà là miệng lưỡi mình mềm ra để dễ dàng nói và hình như nó thành phản xạ luôn rồi. Đó là nói tiếng “Cảm ơn” với tất cả khách hàng, những người mình tiếp xúc trong ngày và kể cả những người chỉ vô tình ghé shop nhưng chưa mua hàng.
Từ việc A nó kéo theo việc B, mình nói lời cảm ơn không chỉ với khách hàng trả tiền, người nuôi sống mình. Mà là với tất cả mọi người.
Có một điều thú vị là khi biết ơn những người giúp mình, những phước lành mà trời đất ban tặng, bạn sẽ không phải trở thành những người hay quên.
Mà những người hay quên thì không được đánh giá cao lắm ít nhất là đối với riêng bản thân mình.
Có một bài tập nhỏ là ngay từ hôm nay : nói tiếng Cảm ơn với những người giúp mình hôm nay, hôm qua, 5 hay 10 năm trước, nhất là trong những ngày tháng khó khăn.
Năm xưa, cũng vì ơn nghĩa mà Quan Vũ tha cho Tào Tháo ở Hoa Dung dù biết rằng khi về nhà có thể bị xử trảm.
Ở đời thường như này thì không đến nỗi thế nhưng mà con người sống là phải biết ơn, ơn sinh thành, ơn dưỡng dục, ơn của những người sẵn lòng kéo tay mình khi mình sa xuống hố, ơn của người thấy mình ngu họ dạy và mình rất biết ơn người đã tin tưởng mình trong những ngày đầu khởi nghiệp.
Cảm ơn và cảm ơn.
Bạn có sẵn sàng nói tiếng Cảm ơn nhiều hơn không?
Hai từ “ Cảm ơn” thần kì này tuy là miễn phí nhưng nó có thể thay đổi thế giới.
Chia sẻ của Dương Tiêu