Trích cuốn Đắc Nhân Tâm.
Chạy bộ mang lại cho ta những gì và ta học được gì từ chạy bộ thì quyển sách Tôi nói gì khi nói về chạy bộ của tác giả Haruki Murakami sẽ cho chúng ta câu trả lời về vấn đề đó. Sau đây là vài điểm nhấn mình xin chia sẻ với các bạn:
Một hành động thoạt nhìn có tầm thường đến thế nào, song cứ kiên trì làm đủ lâu sẽ trở thành một hành vi thâm trầm, thậm chí là thiền định.
Chạy không nghỉ trong hơn hai thập kỷ cũng làm trở nên mạnh mẽ hơn, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng thực ra thì khi chạy tôi không nghĩ nhiều bất kỳ gì đáng nói.
Tôi chạy trong sự rỗng không. Hay có lẽ nên nói cách khác như thế này: Tôi chạy để đạt sự rỗng không
Tất cả những gì tôi làm là cứ chạy trong cái rỗng không tự tạo, ấm cúng, sự tĩnh lặng hoài niệm của riêng mình. Và đây là một thứ khá tuyệt vời. Dù bất ký ai khác nói gì đi nữa.
Không lâu sau đó tôi cũng bỏ thuốc lá. Bỏ thuốc lá là một kiểu kết quả tự nhiên có được nhờ chạy bộ mỗi ngày. Bỏ thuốc lá giống như một cử chỉ tượng trưng từ giã cuộc sống trước kia.
Song song đó, chế độ ăn uống của tôi cũng bắt đầu thay đổi dần. Tôi bắt đầu ăn chủ yếu là rau, với cá là nguồn đạm chính.
Dù sao thì tôi cũng chưa từng thích ăn thịt mấy, và cảm giác không thèm này trở nên còn rõ rệt hơn. Tôi cắt giảm giảm cơm và rượu, bắt đầu dùng tất cả các thành phần tự nhiên. Đồ ngọt không phải là vấn đề vì tôi chẳng mấy khi ngó ngàng đến chúng.
Trong chừng mực nào đó, ta thậm chí còn có thể làm chậm lại các tác động của quá trình lão hóa.
Vận động mỗi ngày giúp ta nghe tiếng nói bên trong ấy dễ dàng hơn.
Phần lớn những gì tôi biết về viết truyện là do học từ chạy bộ mỗi ngày.
Trong lúc chạy, trong tôi ảy sinh ra một vài suy nghĩ khác về viết tiểu thuyết.
Trên đây là những tổng hợp riêng của mình. Nếu có các thấy hay thì mua sách gốc ủng hộ tác giả nhé.
Trích Đắc Nhân Tâm