Mục lục
- Đỉnh cao của kế hoạch là chẳng có kế hoạch nào cả
- Đỉnh cao của niềm tin là chẳng tin ai cả
- Đỉnh cao của giàu có là chẳng có gì cả
- Đỉnh cao của công thức là chẳng có công thức nào cả.
Một nhóm bạn hẹn gặp nhau 5 lần 7 lượt mãi không có nổi 1 buổi party đông đủ.
Một chuyến du lịch xuyên Việt được thiết kế 5 năm vẫn trên list – những dự định.
Một chiến dịch thương hiệu cá nhân được vẽ chi tiết từng angle, topic của từng task, từng activity, từng phase sát tới từng giờ, từng ngày nhưng vẫn nằm trong proposal và mindmap app suốt 3 năm.
Thế nhưng…
Đùng cái gặp nguyên lũ bạn cà chớn và không có cơ hội nói xấu bất kỳ đứa vắng mặt nào, chỉ trọng một tin nhắn messenger vào ngày chẳng nắng, chẳng mưa, chỉ có chút mây lưa thưa…
Độp cái đã có mặt ở Cà Mau sau 1 cú chốt lúc sáng lơ tơ mơ với đứa bạn – ham phượt, dại cả gái lẫn trai… ngồi ở Đất Mũi vẫn băn khoăn không hiểu mình đã tới đây bằng cánh hay máy bay?
Nhoằng một cái cả ngàn khách hàng mục tiêu biết tới sau 1 workshop được quyết định sau 2 phút xả thiền.
Và dĩ nhiên, tất cả những sự kiện đó đều ở mức trên cả kỳ vọng, KPIs vượt nhiều lần… Chắc chắn kết quả khả quan hơn nếu thực thi theo một kế hoạch được vẽ kỹ lưỡng trước đó nhiều ngày.
Vì sao? Liệu rằng cái sự CHẲNG CÓ KẾ HOẠCH nào ấy có đồng nghĩa với sống BUÔNG XUÔI, KỆ ĐỜI, KHÔNG CẦN KẾ HOẠCH gì không?
Trước hết, phải khẳng định, ĐỂ SỐNG KHÔNG KẾ HOẠCH phải là người ĐÃ TỪNG RẤT KẾ HOẠCH!
Nghĩa là họ đã ở TRÊN KẾ HOẠCH chứ không phải DƯỚI KẾ HOẠCH.
Nếu CHƯA BAO GIỜ CÓ KẾ HOẠCH hoặc làm việc CHƯA THUẬN THEO TỰ NHIÊN thì không chắc về kết quả nha các bạn.
Thứ nhì, chất liệu của bất kỳ kế hoạch nào đó là NGUỒN LỰC và KHẢ NĂNG NHẬN ĐỊNH – KIỂM SOÁT.
Nguồn lực: Bao gồm nhân lực và vật lực
Chẳng hạn, bạn muốn đi phượt xuyên Việt thì nhân lực ở đây chính là bạn và người đồng hành của mình phải có sức khoẻ, có thời gian rảnh rỗi – không mắc vào dự án hay công việc gì, có đủ điều kiện để đi xa.
Vật lực chính là tiền, là phương tiện, công cụ… để bạn có thể ứng phó được trong suốt thời gian đó.
Hay bạn muốn xây dựng thương hiệu cá nhân, nhân lực là chính bạn phải có nội lực – giá trị thực mà bạn có thể cống hiến cho cộng đồng + những cộng sự có thể cùng bạn chạy chiến dịch (ekip kỹ thuật, hình ảnh, cố vấn…).
Vật lực cũng là tiền, là các máy móc, công cụ… hỗ trợ cho quá trình bạn phục vụ cộng đồng.
Nhóm bạn muộn tụ tập đủ thì tất cả các nhân vật phải có đủ điều kiện rảnh, không bận cùng lúc, không lý do cùng lúc. Và vật lực: có tiền, có địa điểm phù hợp cho tất cả….
Khả năng nhận định – kiểm soát:
Biết thời điểm nào phù hợp, cũng có thể gọi là kinh nghiệm xử lý các tình huống, đẩy nhanh tiến độ và linh hoạt sao cho đạt được mục tiêu tối ưu nhất.
Ví dụ, khi đi phượt xuyên Việt, đòi hỏi bạn phải có kỹ năng sinh tồn, kỹ năng xử lý các vấn đề chạy xe đường dài, các tai nạn chẳng may xảy ra…
Chạy chiến dịch thương hiệu cá nhân, đòi hỏi bạn cũng phải có kinh nghiệm chạy các chiến dịch tương tự, đề phòng các sự cố, chuẩn bị nội dung, điều phối nhân sự, bố trí và phân phối nội dung phù hợp để đạt hiệu quả tối đa…
Họp nhóm bạn phải dự đoán được thời điểm nào phù hợp cho tất cả, nếu tổ chức thì nên chọn địa điểm nào, cafe hay ăn uống hay nghỉ dưỡng dài ngày, có khả năng tổ chức….
Nếu đủ cả Nguồn lực và Kinh nghiệm/khả năng nhận định – kiểm soát người ta gọi là “Thiên thời, địa lợi, nhân hoà”. Thế thì chỉ cần “nhấn nút, tuýt còi” là Run, kế hoạch có hay không cũng chỉ là một bản vẽ.
Và ta hiểu, dù kế hoạch được vẽ trước rất kỹ lưỡng hay một chiến dịch được “phất cờ” ngay khi chưa lên bản kế hoạch thì đều phải hội tụ đủ CHẤT LIỆU (nguồn lực + kinh nghiệm/khả năng nhận định – kiểm soát).
Vì sao những kế hoạch vẽ rất chi tiết vẫn chưa đưa vào vận hành được là bởi chất liệu còn chưa đủ (Nhân có thể hoà nhưng thiên chưa thời và địa chưa lợi).
Người muốn đi phượt thì chưa có kinh nghiệm đi đường dài – chưa đủ tiền – chưa có sức khoẻ; người muốn thu hút khách hàng mục tiêu thì chưa vun bồi đủ giá trị thực để cho đi, chưa tìm được cộng sự, chưa đủ hào phóng; nhóm bạn muốn gặp gỡ nhưng người thì bận con, đứa thì công việc, đứa chưa xin phép chồng…
Nếu đủ chất liệu rồi, kế hoạch hay không chỉ khác nhau ở chỗ, một chiến dịch đã được vẽ trên giấy và một cái có sẵn trong đầu – có thể triển khai xong mới vẽ xuống.
Do đó, khi hiểu được bản chất cũng như vai trò của kế hoạch, ta sẽ biết mình đang ở giai đoạn nào của chiến dịch.
Giai đoạn chuẩn bị CHẤT LIỆU thường diễn ra rất lâu (ta cần tu bồi bản thân để nguồn lực đủ, kinh nghiệm kiểm soát – nhận định đủ).
Còn giai đoạn BUNG CHẤT LIỆU thì chẳng cần có kế hoạch nào cả, nó là kết quả của một quá trình nỗ lực chuẩn bị Chất liệu trước đó rồi.
Thế nên, muốn KHÔNG cần lập kế hoạch mà vẫn RẤT kế hoạch thì phải TRẢI NGHIỆM kế hoạch đủ nhiều, để nó thấm vào máu của mình, khi đủ chất liệu, tự khắc hoàn thành. Gần như lượng đủ, chất đổi nhỉ?
Đó là lý do Nhung nói, đỉnh cao của kế hoạch là chẳng có kế hoạch nào cả!
Cũng tương tự, đỉnh cao của niềm tin là chẳng tin ai cả. Bởi, chẳng có ai để tin hết, chỉ tin vào pháp. Nhìn vào pháp thiện hay bất thiện đang hiện bày trên thân mỗi người để biết tin hay không tin.
Đỉnh cao của giàu có là chẳng có gì cả. Bởi, chẳng dính mắc vào điều gì, chẳng phụ thuộc vào bất cứ thứ gì ngoài thân, thì khi đó ta thấy mình thênh thang và giàu có nhất.
Đỉnh cao của công thức là chẳng có công thức nào cả. Bởi, công thức sinh ra sau khi tác phẩm/sự kiện/giải pháp đó đã thành công, người ta mổ xẻ nó và tự gắn cho nó các yếu tố tạo nên thành công để học hỏi, làm theo.
Và khi áp dụng công thức cũ, người thành công sẽ vượt lên đó để sinh ra cái mới – không phụ thuộc công thức – sáng tạo mới có thành công. Công thức luôn là cái có sau…
NGƯỜI TA CHỈ KHÔNG CẦN KẾ HOẠCH KHI ĐÃ ĐỨNG TRÊN KẾ HOẠCH.
PHÁP VÔ VI HIỆN BÀY.
Và luôn tự nhủ, việc sử dụng ngôn ngữ cũng tuỳ từng ngữ cảnh, tuỳ từng đối tượng, tránh gây hiểu lầm khi vừa mới tiếp nhận heng?
Chia sẻ của Tuyết Nhung