Người ta có câu nghề chọn người chứ người không chọn được nghề. Giữa biết bao nhiêu nghề, Content Marketing lại lựa chọn tôi – một người hoàn toàn hướng nội.
Hành trình đi làm thoát khỏi cái kén mang tên “hướng nội” của mình
Mình thuộc kiểu người hướng nội, mình không cho rằng việc hướng nội là một điều không tốt. Nhưng trong một môi trường làm việc như vậy, có phải người hướng nội sẽ làm không tốt hay không?
Đó giờ mình vẫn nghĩ rằng làm content là đến công ty ngồi viết. Tan làm thì về nhà. Nghe hơi bị nhàm chán nhưng phù hợp với tuýp người như mình, mình không thích giao lưu quá nhiều. Hồi trước đi làm trên công ty cũng chỉ cười nói đôi ba câu để cảm thấy mình không bị tách biệt với mọi người, một phần để mọi người không quên đi sự tồn tại của mình.
Mỗi lần được rủ đi nhậu nhẹt ăn mừng gì đấy, mình lại từ chối khéo để trốn về nhà. Mình đã luôn như vậy, không phải không quan tâm đến người khác mà mình không muốn mở lòng mình, càng không muốn tỏ ra mình là người vui vẻ thân thiện.
Ở ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp và năng động, mọi cơ hội luôn mở rộng vòng tay đối với họ, còn mình thì không. Cứ thế mình thu bé bản thân lại, hài lòng, yên vị sống trong vỏ bọc do chính mình tạo ra.
Cho đến một ngày, vì ra trường nhưng chưa chọn được nghề nào ưng ý, chọn đi chọn lại thì quyết định đi làm ở công ty, nhiệm vụ là viết content marketing. Từ “marketing” thì nghe nhiều rồi, nhưng cũng chẳng biết rõ là cần phải làm những gì nên mình cứ ậm ừ đi làm đại cho gọi là có cái công việc văn phòng, cho bạn bè gia đình đỡ nói là “ăn không ngồi rồi”.
Và thế là đi làm, điều gì đến cũng phải đến, vào một ngày như mọi ngày, sếp cũng đã nói là mình cần phải thay đổi profile, làm sao cho mình trông thật đáng tin cậy. Mình thầm nghĩ: Đến nói chuyện với người khác mình còn chẳng muốn, đằng này lại phải làm sao cho người khác thấy được sự “hay ho” của mình. Thật mệt. Nhưng vẫn làm.
Tiếp đến, là việc hàng ngày phát triển group bằng việc chia sẻ những câu chuyện về người khác hoặc về chính mình. Mình thấy gay to rồi. Cuối cùng công việc này cũng chạm đến điểm yếu cuối cùng của mình rồi. Nhưng vẫn làm.
Lần đầu với những bài chia sẻ thật gượng vào, mình có được vài like, cũng đúng. Facebook cá nhân cũng chỉ vài chục like là cùng, còn mong đợi gì hơn. Nản lắm. Nhưng vẫn làm.
Trong công ty, hầu hết mọi người đều năng động, nhiệt huyết. Thấy mọi người cởi mở với nhau, mình có chút tủi thân, cũng có chút ghen tị. Ghen tị vì tại sao mình lại là một người hướng nội? Vì sao mình lại tự đặt mình trong chính cái nghịch cảnh như này.
Có nhiều đêm mình gọi điện cho bạn để tâm sự, mình bảo rằng đây không phải là con người mà mình mong muốn, rằng công việc này không cho mình được là chính mình. Bạn mình đã hỏi rằng mình thật sự không làm được hay mình chưa từng dám thử?
Ngẫm nghĩ nhiều ngày liền, mình nhận ra rằng MÌNH CÒN QUÁ TRẺ ĐỂ LÙI BƯỚC, những người trẻ như tụi mình chưa chắc đã hơn nhau ở việc ai kiếm được nhiều tiền hơn mà hơn thua nhau ở chỗ ai có nhiều trải nghiệm hơn.
Vì tụi mình còn trẻ, vì máu còn nóng, vì sức còn dai, tụi mình chẳng có quá nhiều thứ để mất. Vậy tại sao không thử những điều mà mình không dám làm?
Cứ thế, mình bắt đầu hòa mình với mọi người hơn trong các nhóm chat, mình làm việc với tâm thế thoải mái. Áp lực để tạo nên kim cương chứ không phải để bản thân cảm thấy mình thật kém cỏi. Mình thử chấp nhận một vài lời mời vui chơi tiệc tùng để thấy mình vẫn đang hòa vào nhịp sống.
Nghe như kiểu mình đã thay đổi, trở thành một con người khác? Không phải và không muốn. Mình vẫn muốn mình là chính mình, là một người hướng nội, vì người hướng nội cũng có những ưu điểm hay ho mà không phải ai cũng có.
Mình chỉ đang thích nghi với môi trường. Làm những việc mà mình chưa từng thử để biết mình có thể đi xa được đến đâu. Cố gắng trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình chứ không phải cố gắng để trở thành một người khác.
Chia sẻ của Nguyễn Hương